Một sáng sớm, ông chủ xưởng mộc phát giác một con rắn hổ mang nằm chết với thân bị cứa nhiều chỗ bên cạnh một cái cưa đẫm máu trên sàn xưởng mộc! Nghi là có người dùng cái cưa làm vũ khí chiến đấu với con rắn, ông bèn xem lại camera có thâu hình tối qua.
Một con rắn khá lớn bò vào xưởng có lẽ để kiếm ăn. Khi nó bò trườn, thân nó chạm vào lưỡi cưa. Nó tưởng bị tấn công nên nổi giận, bèn táp mạnh vào lưỡi cưa. Miệng bị rách, nó càng tức giận, quấn chặt quanh lưỡi cưa với quyết tâm cho “kẻ thù” một bài học. Thấy địch thủ vẫn trơ trơ, nó ra sức xiết chặt vào lưỡi cưa. Máu tuôn đổ ra nhiều, nó mất sức, buông cây cưa, tức tối nhìn vào lưỡi cưa đang nhe hàm răng chơm chởm như cười nham nhở chọc quê nó. Trước khi tắt hơi, nó phát ra tiếng hiss, hiss, khè khè như muốn hỏi địch thủ: “ngươi …là ai, tên họ… là gì?”
Trong cuộc sống hằng ngày, đôi khi chúng ta không nén được cơn giận, mà thốt ra những lời nói hoặc có những hành vi khiếm nhã cho đã nư cơn giận mà không nghĩ tới những hậu quả không hay quay trở lại chúng ta.
Người dễ nóng giận hay khởi tâm vọng động thường tự chuốc họa vào thân (tự chiêu kỳ họa 自招其禍).
Sách Châm-ngôn có lời khuyên dạy: “Người khôn ngoan kìm hãm cơn giận dữ,
Ai khoan dung lỗi người khác đáng được ngợi khen” (chương 19, câu 11).
Luật vàng xử thế là luôn giữ hòa khí, thường áp dụng tình thương yêu, tha thứ, nhân từ, nhẫn nhịn, khiêm tốn với người mình tiếp xúc.
Câu chuyện này được ông Thái Bá Tân viết thành bài thơ ngũ ngôn đặc sắc:
Có một con rắn độc
Đi tìm thức ăn khuya
Bò vào trong xưởng mộc
Trườn qua một cái cưa.
Bị một vết cắt nhỏ
Tưởng là cưa tấn công
Rắn quay đầu hùng hổ
Cắn mạnh, ngay và luôn.
Miệng bị rách, chảy máu
Khiến nó nổi cơn điên
Tấn công trong cuồng loạn
Nuốt sống “kẻ thù” liền.
Thân cưa dính đầy máu
Hình như sắp “chết” rồi?
Rắn ngỡ mình đang thắng
Trong cuộc đấu tay đôi.
Dường như chưa hả giận
Nó quấn chặt lưỡi cưa
Gồng mình siết thật mạnh“
Biết ta là ai chưa?”
Con rắn đầy nội lực
Dùng hết sức bình sinh
Để quyết tâm giết chết
Kẻ dám tấn công mình (!)
Nhưng chưa kịp đắc thắng
Rắn đã vội ra đi
Cái cưa vô tri ấy
Nào đâu hay biết gì?
Tự kết liễu mạng sống
Sau một cơn điên khùng
Kẻ ảo tưởng sức mạnh
Chết đáng đời, đúng không ******
*Cuộc sống là như thế
Phải biết mình là ai?
Hiểu cả đối phương nữa
Mới thành công, nên người.
Và quan trọng là phải
Kiểm soát bản thân mình
Đừng để cơn nóng nảy
Khiến người đời cười khinh.
Đôi khi ta phản ứng
Làm tổn thương đến người
Thực ra tổn thương nhất
Chính là lòng ta thôi!
Ứng xử trong cuộc sống
Hãy bằng tình yêu thương
Lòng vị tha cao thượng
Sự hy sinh, nhún nhường.
Mỗi việc nhịn một chút
Để gió lặng, sóng yên
Mọi sự lùi một bước
Biển rộng, trời cao thêm.
Hận thù đừng ghim giữ
Giận dỗi càng tua nhanh
Học từ – bi – hỷ – xả
Giữ đầu an, tâm lành.
Việc ấy là rất khó
Nhưng phải cố làm thôi
Cũng giống như buông bỏ
Chẳng đơn giản trên đời!
Thái Bá Tân