Lời Kinh Thánh

Chúng nghe vậy, lòng như kim châm, bèn hỏi Phi-e-rơ và các sứ đồ khác rằng: “Hỡi anh em, chúng tôi phải làm chi?” Phi-e-rơ bảo rằng: “Hãy ăn năn, ai nấy phải nhơn danh Jêsus Christ chịu báp-têm, để tội mình được tha, rồi sẽ nhận lãnh sự ban tứ là Thánh Linh . Công vụ 2:37-38

Wednesday, May 16, 2018

Câu chuyện của cặp vợ chồng già



Có một đôi vợ chồng già nọ sinh sống tằn tiện, tiết kiệm để nuôi 4 người con khôn lớn. Thời gian như thoi đưa, thoắt cái họ đã ở bên nhau 50 năm. Những người con thành đạt của họ bí mật bàn bạc để tặng cho bố mẹ một món quà thật ý nghĩa nhân dịp đám cưới vàng.
Vì biết hai cụ thích nắm tay nhau ngắm ánh hoàng hôn nên các con quyết định tặng cho bố mẹ một chuyến du lịch trên con tàu sang trọng nhất, để hai cụ thỏa sức đắm chìm trong cảnh đẹp hữu tình của đại dương.



Cầm vé hạng nhất bước lên con tàu sang trọng, với sức chứa lên đến hàng nghìn người, hai cụ già không khỏi xuýt xoa, ngạc nhiên. Trên tàu có đầy đủ tiện nghi, nào là bể bơi, phòng ăn sang trọng, rạp chiếu phim… chẳng thứ gì là không có, chỉ có điều giá dịch vụ vô cùng đắt đỏ.


Với hai cụ già sống cả đời tiết kiệm, dù không phải tự thanh toán cho chuyến đi song nghĩ kỹ một chút, sẽ nhận thấy họ không nỡ tiêu tiền.
Vì thế, họ chỉ ngồi trên khoang hạng nhất, quan sát và cảm nhận sự tiện nghi của một con tàu đạt tiêu chuẩn 5 sao, thưởng thức nắng và gió trên mặt biển.
Cũng may vì lo lắng có thể đồ ăn trên tàu không hợp khẩu vị nên hai cụ có đem theo một thùng mì tôm, để lỡ không ăn được đồ trong nhà hàng cao cấp thì còn có đồ ăn chống đói. Nếu muốn đổi khẩu vị có thể mua bánh mì và sữa trong siêu thị trên tàu.

Buổi tối cuối cùng của chuyến đi, cụ ông nghĩ, nếu như về nhà, hàng xóm láng giềng hỏi đồ ăn trên tàu thế nào, mình không biết trả lời làm sao cũng không hay.
Thế rồi ông bàn với bà, quyết định tối đó sẽ dùng đồ trên tàu, dù sao cũng là bữa cuối cùng, ngày mai đã là điểm cuối của hành trình rồi, cũng không sợ dễ dãi với bản thân quá!



Dưới ánh đèn lung linh và tiếng nhạc nhẹ nhàng, cặp vợ chồng già đang trong những ngày tận hưởng đám cưới vàng như tìm lại được niềm vui của những ngày mới yêu. 

Thời gian dùng bữa tối đã sắp hết, trong tiếng nâng cốc, cười nói vui vẻ của mọi người, cụ ông gọi phục vụ ra thanh toán, trong khi tâm trạng vẫn chưa hết phấn khởi và hào hứng.
Nhân viên phục vụ lịch sự hỏi: "Bác có thể cho cháu xem vé tàu không ạ?"
Ông cụ có chút bực mình trước câu hỏi đó: "Tôi có trốn vé để lên tàu đâu mà ăn một bữa cơm cũng cần phải xem vé tàu?"
Rồi vừa lẩm bẩm trong miệng, ông vừa lấy vé tàu ra.

Nhân viên phục vụ nhận tấm vé rồi lấy bút ra, tích một nét bút lên rất nhiều ô trống ở mặt sau của vé tàu, đồng thời kinh ngạc hỏi: "Bác ơi, từ lúc bác lên tàu đến giờ bác chưa sử dụng dịch vụ nào ạ?"
Ông cụ càng tỏ ra tức giận hơn: "Tôi sử dụng hay không có liên quan gì đến cô không?"
Nhân viên phục vụ nhẫn nại, đưa trả tấm vé và giải thích: "Đây là vé hạng sang, tất cả mọi dịch vụ bao gồm ăn uống, hát và các hoạt động khác đều đã bao gồm trong vé rồi ạ. Mỗi lần sử dụng dịch vụ, bác chỉ cần đưa tấm vé này ra là được, chúng cháu sẽ tích ghi chú lại ở phía sau là được."

Hai vợ chồng già nhớ những hộp mỳ họ ăn hằng ngày, lại nghĩ đến việc ngày mai chuẩn bị lên bờ, cả hai đều lặng lẽ không nói một câu.

Lời bình

Thực ra, mỗi chúng ta đều đang ở trên chuyến tàu xa hoa kia và đang sở hữu tấm vé hạng nhất trong tay. Cuộc đời chính là chuyến tàu xa hoa mà ông trời đã ban tặng cho mỗi chúng ta, còn sinh mệnh chính là tấm vé hạng nhất đó.
Khi chúng ta may mắn được thực hiện cuộc hành trình này, tuyệt đối đừng bao giờ để lãng phí tấm vé hạng nhất mà chính ta đang có, đừng bao giờ từ bỏ các khả năng, các cơ hội trải nghiệm cuộc đời.

Rất nhiều người trong cuộc đời chỉ sống một cuộc sống giống như ăn mỳ ăn liền để chống đói, không tương xứng với thứ mà họ được ban tặng, thứ mà họ đang sở hữu bởi đơn giản họ chưa bao giờ nghĩ đến việc sử dụng hoặc căn bản không biết hết giá trị của tấm vé được ban tặng.

Đời người, ngoài việc học tập, công tác, yêu đương, kết hôn và sinh con, còn có rất nhiều việc không thể bỏ lỡ, ví dụ như tranh thủ đi đây đi đó, thỉnh thoảng cùng người nhà, bạn bè ăn một bữa thật lạ, tiếp thu những kiến thức mới, trải nghiệm các phong cách sống khác nhau…

Phần lớn những người ở độ tuổi trung – cao niên đều đã từng phải trải qua một cuộc sống khó khăn, từng có những ngày ăn không đủ no, mặc không đủ ấm, thế nên khi cuộc sống đã khá hơn, vẫn có người không thể bỏ được thói quen từ những ngày xưa. 
Đó chính là hai cụ già sở hữu những tấm vé hạng nhất và ăn mỳ tôm chống đói trong suốt chuyến du lịch trong câu chuyện ở trên.

Chúng ta ngồi trên một con tàu sang trọng, vậy chúng ta hãy mạnh dạn tận hưởng những niềm vui mà con tàu đó mang lại cho mình, đừng xem nhẹ nhu cầu của bản thân, càng đừng nên chỉ nghĩ đến việc tiết kiệm tiền.
Tiết kiệm tiền không phải là nhiệm vụ của chúng ta.
Nhiệm vụ của chúng ta là chăm sóc tốt bản thân, bớt gây rắc rối cho con cái.
Đối xử tốt với bản thân một chút, học cách ăn uống, vui chơi thật thoải mái, như thế mới không phụ tấm vé hạng nhất không dễ gì mà có được đó!

Hãy nghĩ xem, bạn đã tận dụng thật tốt tấm vé hạng nhất của Chúa cho mình hay chưa? Đừng đợi đến lúc phải xuống thuyền rồi mới hối hận!


Sưu tầm