Lời Kinh Thánh

Chúng nghe vậy, lòng như kim châm, bèn hỏi Phi-e-rơ và các sứ đồ khác rằng: “Hỡi anh em, chúng tôi phải làm chi?” Phi-e-rơ bảo rằng: “Hãy ăn năn, ai nấy phải nhơn danh Jêsus Christ chịu báp-têm, để tội mình được tha, rồi sẽ nhận lãnh sự ban tứ là Thánh Linh . Công vụ 2:37-38

Thursday, July 18, 2013

Đi Qua Thương Nhớ – Trở Về


http://media.tiin.vn/medias/4e66cf5ea8290/2013/01/05/b351fcb0-6156-4233-b907-ffbf930437a8.jpg
Tình yêu, có lẽ là điều khó hiểu nhất trên thế gian này.
Chúng ta có niềm tin đi đến cuối đất cùng trời dù có phải trả giá
nhưng cuộc đời… luôn có nhiều ngã rẽ!
Phải những ai đã từng đi qua thương nhớ
mới thấy cô đơn chưa bao giờ là thứ ta muốn chọn lựa
ta chỉ chọn sống dưới một mái nhà nhiều lối vào và cửa sổ
những luống hoa hồng vàng rạng rỡ
đêm đêm nhìn trời và đoán một vì sao dành cho chúng ta sẽ hiện rõ
mọi điều ước ao?

Ta cứ hình dung về ngôi nhà với những đứa con ngày sau
chúng thì khóc mà chúng ta phải cười dỗ
đút từng muỗng thức ăn vào cái miệng bé nhỏ
và thấy yêu thế giới qua mắt nhìn của trái tim chưa biết về đau khổ
đơn giản là ghét-thương…
Những buổi sáng thức dậy khi chúng lớn dần lên
sẽ phải giành nhau tuýp kem đánh răng đến ầm ĩ
sẽ liếc nhau trong bữa ăn để đọc từng ý nghĩ
sẽ nắm tay nhau khi vui và bĩu môi lúc giận dỗi
không cần sống với chua cay…
Chúng ta thương những ngày ít gió và nhiều mây
những ngày chỉ nói với nhau bằng ánh mắt
những ngày chỉ cần tựa vai đã thấy lòng thanh thản
những ngày mà nỗi cô đơn cũng cần như hạt muối mặn
nêm vào những bình yên…
Nhưng cuộc đời luôn có nhiều ngã rẽ chờ được đặt tên
để người định nghĩa lại hạnh phúc
để so đo thiệt hơn những mất mát
để lần đầu tiên trong lòng người nghi ngờ tình yêu không phải là thứ duy nhất
biết cách làm tổn thương…
Ngôi nhà được trả về với những luống hoa hồng vàng
cửa sổ, lối đi…phải khép lại
những vì sao rồi cũng đến lúc giật mình chứ không thể sáng mãi
những tiếng cười trẻ con vẫn chưa đủ nhiều tưởng tượng cho quãng đời ấy
và người bước đi…
Chúng ta đã đi qua thương nhớ mà không hề phải vay
nên nợ nần chỉ đong bằng cảm giác
nên sợ cuộc đời về sau sẽ chẳng thể nào ôm được ai đó trong tay thật chặt
nên lo lắng những giọt nước mắt sẽ quên từng bỏng rát
dù đau đến xanh xao…
Có bao nhiêu người đã đi qua thương nhớ mà quên được nhau?
http://globalrose.com/Merchant5/graphics/00000001/best-gold-roses-globalrose-z.jpg

23/1/2009

TRỞ VỀ

Không phải ai cũng đủ niềm tin để trở về
khi trong lòng còn cả một quãng đời ước mơ
Những tháng ngày đi bằng nông nổi với dại khờ
những tháng ngày đi bằng cô đơn nhiều đêm trắng
những tháng ngày đi bằng hoài nghi sao mình không ân hận
những tháng ngày đi bằng nụ cười ít hơn nước mắt
miễn mình vui…
Bao nhiêu lần đã đứng giữa trăm ngàn con đường dài
lấy lẻ loi ra làm la bàn định hướng
đôi khi thà được chối từ yêu thương để thấy mình không phải sống cuộc đời người khác
cuộc đời mà ai cũng nghĩ là may mắn
ngoại trừ bản thân…
Để một ngày tự cắn chặt môi vì biết rằng mình cần
chút hờn ghen từ một người xa lạ
chút hỏi han khi trượt chân vấp ngã
chút lặng im khi lần đầu than thở…
sao không có người cạnh bên?
Chìa một bàn tay ra và học cách bao dung
cho lòng mình nhiều bình yên như đã
với nắng mưa con người nhiều khi chỉ là sỏi đá
vì có tâm hồn chỉ để dành thời gian chắp vá
quên sống một lần…
Trở về thôi, về dù ước mơ vẫn chưa nhìn rõ được dấu chân
về dù đường còn xa mà yêu thương vẫn chưa chắc chắn
về dù những hoài nghi vẫn buồn hơn nước mắt
về dù ngày mai có lại ra đi lúc trời sao còn đầy trên tóc
về dù không đủ niềm tin…
Bởi không phải ai cũng có một chốn để bao bọc mình trong yên bình!
.

Nguyễn Phong Việt

VỀ TÁC GIẢ
Nguyễn Phong Việt sinh Năm 1980 tại Tuy Hoà, Phú Yên (cựu học sinh chuyên ban Nguyễn Huệ).
Lĩnh vực sáng tác: thơ, văn.
Thành viên Hội bút Vòm Me Xanh – Báo Mực Tím. Biệt danh Me Quê (1998, Bút trưởng năm 2002). Ba lần đoạt giải thưởng Bút mới của báo Tuổi trẻ.
Tốt nghiệp Đại học Ngoại ngữ-Tin học Thành phố Hồ Chí Minh.
Hiện là phóng viên mảng Văn hoá-Nghệ thuật báo Mực tím thuộc Thành đoàn Thành phố Hồ Chí Minh.
Nhà thơ trẻ gốc Phú Yên đang làm sôi sục giới trẻ yêu thơ trong cộng đồng mạng, mang lại cho thơ một lượng độc giả giàu tiềm năng, và hơn hết, anh đang góp phần chứng minh rằng thơ vẫn có sức sống mãnh liệt bằng tâm thế và vẻ đẹp riêng mình giữa thời đại bùng nổ nhiều loại hình công nghệ giải trí.
Tài năng và khiêm tốn, nỗ lực làm việc và sáng tạo hết mình, nhà thơ trẻ Nguyễn Phong Việt được Hội Nhà văn TP Hồ Chí Minh đề cử tham dự Hội nghị Những người viết văn trẻ toàn quốc lần thứ 8.