Sau chiến tranh thế giới thứ hai (1939 - 1945), có một Mục Sư trẻ được kêu gọi đến hầu việc Chúa tại một thành phố có ngôi nhà thờ cỗ xưa. Ngôi nhà thờ này trước kia rất đẹp, nhưng sau chiến tranh đã bị xuống cấp và trở nên cũ kỷ. Khi nhậm chức vào đầu tháng 10 năm 1948, ông bà Mục Sư lập tức bắt tay vào việc sơn sửa, lau chùi quét dọn ngôi nhà thờ để chuẩn bị cho ngày lễ Noel tháng 12 năm đó.
Tuy nhiên, khi chỉ còn hai ngày nữa là đến ngày lễ Noel thì có một trận bão lớn quét qua thành phố, trút những cơn mưa dữ dội xuống vùng này. Mái ngôi nhà thờ cũ kỷ đã bị rạn nứt một khe lớn phía trên toà giảng. Vì vậy, bức tường phía sau toà giảng làm bằng vôi bị thấm nhũng nước và vỡ ra, để lại một lỗ lớn.
Vợ chồng ông Mục Sư buồn bã thất vọng khi nhìn thấy bức tường đã bị tróc những lớp vôi và không còn kịp để tu sửa vì ngày Lễ Noel đã gần đến. Buổi chiều hôm đó, vợ chồng Mục Sư tham dự một cuộc bán đấu giá nhằm gây quỹ cho thanh niên trong nhà thờ. Một trong những vật mà người ta đem rao bán là một chiếc khăn trải bàn tiệc có viền ren kim tuyến, có chiều dài gần 5 thước đã ngả màu vàng, nhưng trông vẫn còn đẹp. Chợt nghĩ ra một điều, ông Mục Sư liền mua chiếc khăn với giá 6.5 đô la. Ông nghĩ rằng có thể treo chiếc khăn này phía sau toà giảng, nhằm che lấp lỗ hổng trên bức tường bị hư.
Vào một ngày trước đêm Noel, tuyết rơi nhiều và gió rít từng cơn lạnh buốt. Khi mở cửa nhà thờ, ông Mục Sư nhìn thấy có một người phụ nữ đứng tuổi đang đứng chờ xe bus bên ngoài. Ông Mục Sư mời bà vào bên trong nhà thờ cho đỡ lạnh. Sau khi trò chuyện, người phụ nữ cho biết bà là một người tị nạn chiến tranh đến vùng đó xin giữ trẻ cho một gia đình giàu có, nhưng sau cuộc phỏng vấn, chủ nhà đã từ chối vì tiếng Anh của bà không đủ theo sự yêu cầu.
Sau đó, người phụ nữ nầy ngồi ở hàng ghế cuối nhà thờ và cúi đầu cầu nguyện, trong lúc ông Mục Sư đang cố gắng treo tấm khăn trải bàn tiệc lên bức tường để che lỗ hổng. Khi ngước lên nhìn thấy tấm khăn, bà nầy vội vàng chạy đến bên ông Mục Sư và nói: "Chiếc khăn này là của tôi, đó chính là chiếc khăn trải bàn tiệc của tôi."
Bà kể cho ông Mục Sư về lai lịch chiếc khăn và chỉ cho ông thấy chữ ký của bà thêu trên một góc của chiếc khăn đó. Trước đây, bà cùng chồng sống tại Vienna, thủ đô nước Áo (Austria) trong thời kỳ chiến tranh thế giới thứ hai. Vì muốn tránh xa vùng lửa đạn , hai ông bà quyết định trốn sang nước Thụy sĩ (Switzerland), và trên đường trốn chạy, hai vợ chồng đã thất lạc nhau. Sau này, bà nghe tin người chồng đã chết trong một trại tập trung.
Ông Mục Sư cảm động bởi câu chuyện của bà và muốn trả lại chiếc khăn đó, nhưng bà không nhận vì nghĩ rằng chiếc khăn sẽ trông xinh đẹp hơn nếu được treo phía sau toà giảng để trang hoàng cho nhà thờ trong đêm Noel. Sau đó, bà chào tạm biệt ông Mục Sư và bước ra ngoài.
Trong đêm Lễ Giáng Sinh! Dưới ánh đèn lung linh của đêm Noel, chiếc khăn có vẻ sáng đẹp hơn bình thường. Đến khi buổi thờ phượng kết thúc, mọi người vui mừng cảm tạ Chúa và họ khen ngợi ông Mục Sư về bài giảng cũng như cách trang hoàng cho ngôi nhà thờ đêm hôm đó.
Trong lúc ấy, có một người đàn ông lần đầu tiên đến với Hội Thánh cứ mãi nhìn vào chiếc khăn. Trước khi rời nhà thờ, ông đến nói với vị Mục Sư: "Thật là ngạc nhiên! Cách đây nhiều năm,vợ tôi cũng có một chiếc khăn giống như vậy. Bà ấy chỉ sử dụng để trải bàn tiệc trong những dịp đặc biệt của gia đình. Lúc đó, chúng tôi còn sống tại Vienna. Có lẽ vợ tôi đã về với Chúa trong chiến tranh khi chúng tôi thất lạc nhau trên đường trốn chạy, bởi vì cho đến nay, tôi vẫn không tìm ra vợ tôi”.
Khi nghe đến đây, ông Mục Sư giật mình và cảm thấy kinh ngạc. Thế rồi ông kể cho người đàn ông câu chuyện về người phụ nữ đã ghé vào nhà thờ đêm trước. Người đàn ông xúc động vô cùng và nói với ông Mục Sư "Vợ tôi còn sống thật sao? Làm sao tôi có thể tìm gặp bà ấy?" Vị Mục Sư nhớ lại tên của gia đình giàu có mà người phụ nữ đến xin việc. Ông gọi điện thoại cho họ, hỏi thăm tên và địa chỉ của bà. Sau đó hai vợ chồng cách biệt nhiều năm đã được đoàn tụ.
Có lẽ chúng ta nghĩ rằng câu chuyện này chỉ là một sự may mắn cho nên mọi việc xảy ra đều có vẻ như ăn khớp với nhau. Tuy nhiên, sự trùng hợp của tất cả các sự kiện đó là một điều hiếm thấy và không phải là tình cờ.
Chúa đã sắp đặt cho một sự trùng phùng của hai vợ chồng người tín hữu nầy từ ngôi nhà thờ đó với một chuỗi những sự kiện xảy ra như : cơn mưa bão xảy đến, mái nhà thờ bị nứt khiến bức tường vôi bị vỡ, rồi đến cuộc đấu giá của ông Mục Sư mua được Chiếc Khăn Trải Bàn Tiệc, người phụ nữ ghé vào nhà thờ vì trời mưa lạnh, người chồng của bà đi dự Lễ Kỷ Niệm Chúa Giáng Sinh.....Nếu thiếu một trong những điều nầy thì người chồng và người vợ có thể chẳng bao giờ gặp lại nhau. Nhưng kết quả là một niềm vui đoàn tụ sau nhiều năm xa cách, trong khi cả hai người đều tưởng là chiến tranh đã cướp mất đi người thân yêu của họ.
Có khi nào chúng ta nghĩ lại là sau những cuộc chiến triền miên kéo dài trong nhiều năm ở Việt Nam trước kia, mà chúng ta vẫn còn sống cho đến ngày hôm nay, để hết lòng tạ ơn Thượng Đế đã che chở mình ?
Trong nhiều thập niên trước, có nhiều người đã dấn thân vào vùng lữa đạn, nhiều người đã liều lĩnh vượt biển trên những chiếc ghe mong manh. Có những người làm chứng lại là có lúc gặp bão lớn giữa biển, con dân Chúa cầu nguyện xin Chúa cứu giúp thì bỗng nhiên trời quang mây tạnh. Tạ ơn Chúa Jesus, khi còn thi hành chức vụ Thánh trên xứ Do Thái, có lần Chúa đã phán trong cơn bão lớn " Hãy yên đi, lặng đi! Gió liền ngưng bặt và biển lặng như tờ" (Mác 4: 39).
Trên biển cả mênh mông, có tàu cạn hết lương thực không còn gì ăn, thì sau khi cầu nguyện, có nhiều cá nhỏ từ dưới biển nhảy lên khoang thuyền, có khi hết nước uống thì trời bỗng đổ mưa. Nhiều chứng nhân khác kể lại là trong những lúc hết sức tuyệt vọng trên biển, thì gặp tàu Ánh Sáng hoặc là tàu Cap Anumur v v... vớt đem vào bờ. Cuối cùng nhiều người đã được bình an và có mặt tại nhiều quốc gia trên thế giới kể cả nước Úc (Australia).
Có phải tất cả những điều đó là sự tình cờ ? Tôi tin rằng đó là sự quan phòng sắp đặt của Chúa, là một ơn phước rất lớn Ngài đã cứu chúng ta. Trong cuộc sống theo Chúa, nhiều người đã kinh nghiệm được những điều kỳ diệu Chúa ban cho từ sự chữa lành bịnh tật, đến sự bảo vệ của Ngài qua những cơn gian truân, bão tố giữa cuộc đời.
Chúa vẫn còn đang tễ trị trên mọi sự, Ngài sẽ dẩn dắt chúng ta, những người hết lòng tin cậy Chúa bước theo Ngài trong cuộc Hành Trình Về Thiên Đàng. Kinh Thánh Cựu Ước Thi-Thiên 46: 1 ghi là “ Đức Chúa Trời là nơi nương náu và sức mạnh của chúng con. Ngài hằng giúp đỡ trong cơn hoạn nạn”. Vâng, Chúa luôn làm những việc kỳ diệu theo cách của Ngài.
Cầu xin Chúa Toàn Năng Yêu Thương ban sự bình an và thêm lòng tin cậy cho tất cả con dân Ngài ở khắp nơi. Amen.
Viết lại, thêm phần Kinh Thánh, dựa trên ý chính câu chuyện ST trên Internet.
Truyền Đạo Trần Thị NGữ.