Lời Kinh Thánh

Chúng nghe vậy, lòng như kim châm, bèn hỏi Phi-e-rơ và các sứ đồ khác rằng: “Hỡi anh em, chúng tôi phải làm chi?” Phi-e-rơ bảo rằng: “Hãy ăn năn, ai nấy phải nhơn danh Jêsus Christ chịu báp-têm, để tội mình được tha, rồi sẽ nhận lãnh sự ban tứ là Thánh Linh . Công vụ 2:37-38

Friday, June 29, 2012

Mẹ Ơi Có Còn Ở Với Con Không?



Chuông điện thoại reo khi tôi đang ở chỗ làm ở Dallas. Một y tá gọi cho tôi từ bịnh viện ở Penysylvania, nơi mà mẹ tôi vừa chịu hai cuộc giải phẩu trong tháng vừa qua _một cuộc giải phẩu để cắt bỏ túi mật, và một giải phẩu khác nghiêm trọng hơn vì đang có một vết loét bị thủng.“ 

bonsai.gifMẹ của bà bị tim ngừng đập, chúng tôi đã làm bà hồi sinh và bây giờ bà đang thở bằng máy. Bà đang bị hôn mê “. Tim đập dồi dập, tôi hỏi cô y tá điều này có nghĩa gì. Mẹ tôi đã bị tim ngưng đập bao lâu trước khi người ta biết được điều đó. Cô y tá nói cô không biết, nhưng chắc là khoảng hơn 10 phút. Có hy vọng nào để mẹ tôi hồi phục không ? Cô y tá nói tôi cần nói chuyện với bác sĩ của mẹ tôi, và tôi cần thu xếp để đến Pennsylvania càng sớm càng tốt.
Sợ hãi, đau buồn và thắc mắc.

Tôi gọi cô em gái ở Maryland để cho biết điều gì đã xãy ra. Cả hai chúng tôi đều sợ và bối rối về tình trạng của mẹ tôi. Không ai được chuẩn bị cho sự kiện này. Liệu chúng tôi có thể nói chuyện với mẹ tôi được nữa không ? bà đã chết thực khi bị đứng tim chưa và có phải chỉ có máy hô hấp đang thở thay cho bà không ?

flower 2.gifNgay lập tức tôi gọi điện thoại cho các bác sĩ giải phẩu, bác sĩ chuyên môn trị bệnh cho mẹ tôi, bác sĩ thần kinh có trách nhiệm đánh giá hoạt động não bộ của mẹ tôi sắp xếp để nói chuyện và gặp họ sau. Trong chuyến bay đến Pensylvania lần thứ ba của tôi trong một tháng, tôi cầu nguyện cho mẹ tôi, hy vọng có câu giải đáp cho sự thắc mắc và cầu xin sự khôn ngoan để có những quyết định cần thiết.

Những đám mây ngoài cửa sổ máy bay, tôi sợ rằng mẹ tôi đã chết thật rồi. Tôi bắt đầu đã cảm thấy đau buồn vì mất mẹ cùng một lúc lại vẫn hy vọng bằng cách nào đó mẹ tôi sẽ sống sót. Mẹ tôi đã 70 tuổi đã ở binh viện gần một tháng, đang cố gắng để được bình phục sau 2 lần giải phẩu và sau 1 lần bị nhiểm trùng khi nàm ở bệnh viện. Lúc đó mẹ tôi ăn uống bằng cách truyền thức ăn vào mạch máu. Ngày mà mẹ tôi bị tim ngừng đập là ngày bà ăn thức ăn đặc lần đầu tiên. Bác sĩ bảo rằng tim và phổi của mẹ tôi tốt khi bà nhâp viện. Các bác sĩ và y tá không rõ tại sao tim bà lại ngừng hoạt động. Ðiều này xãy ra lúc các y tá đổi phiên trực và không có ai đã đến để kiểm tra tình trạng của bà trong 45 phú. Có phải bà đã bị nghẹn khi cố gắng để nuốt thức ăn không? Có phải mạch máu ở phổi của bà có chổ bị nghẽn vì bà đã phải nằm liệt giường lâu sau cơn giải phẩu, như là điều bác sĩ giải phẩu nói không? chúng tôi không thể nào biết được.

Vị bác sĩ chuyên trị cho người già ở bệnh viện bảo tôi rằng ông không tin có triển vọng nhiều để được bình phục. Ông đả nhắc mí mắt của mẹ tôi và chiếu đèn vào mắt, nhưng không thấy có phản ứng gì. Vừa hy vọng vừa sợ hãi tôi vào phòng gặp mẹ tôi :

“ Mẹ ơi !“ tôi nói, cầm lấy tay bà. “Mẹ có nghe được tiếng con nói không ? Tôi mong ước được nụ cười hiền hậu, giọng nói vui vẻ, vòng tay ôm ấm áp của mẹ. Những người y tá trực vào phòng và nói với mẹ tôi khi tôi có mặt ở đó, theo thủ tục của bệnh viện họ giải thích rằng đối với những người hôn mê thính giác là giác quan sau cùng sẽ bị hư đi.

Trong những ngày kế tiếp, những người khác trong gia đình và tôi đến thăm mẹ tôi, cầu nguyện lớn tiếng, đọc kinh thánh cho mẹ tôi và nói về Ðấng Christ. Dù vậy, không môt ai trong chúng tôi nhận thức mẹ tôi có một phãn ứng nào. Tôi quan sát mẹ tôi hy vọng sẽ thấy mi mắt rung động hay là một cái xiết tay nhẹ, không có gì cả. Thân hình bà giống như một cái vỏ không hồn, chỉ thấy ngực bà lên xuống đều đặn mỗi lần máy hô hấp bơm hơi thở vào ngực bà. Có phải linh hồn bà đã ra đi khi tim bà bị ngừng đập mấy ngày trước đây ?

Em tôi đến nơi ngày hôm sau. Cô và tôi đến gặp 2 bác sĩ chuyên về thần kinh có trách nhiệm kiểm tra mẹ tôi mỗi ngày, hy vọng sẽ thấy dấu hiệu là não bộ bắt đầu hoạt động trở lại. Dầu vậy điện não đồ không cho thấy có sự thay đổi gì kể từ ngày bà bắt đầu bị hôn mê _ chỉ có hoạt động rất ít ở nảo _ vừa đủ để không cho phép các bác sĩ kết luận về mặt pháp lý là nảo bộ của bà đã chết.

Các bác sĩ thần kinh nói họ sẽ tiếp tục theo dõi mẹ tôi trong những ngày kế tiếp. Họ thảo luận về nhiều trường hợp có thể xãy ra nếu chúng tôi xin dứt máy hô hấp ra khỏi mẹ tôi. Một là sẽ ngưng thở hoàn toàn. Hiện nay họ giải thích rằng cơ thể của mẹ tôi vẫn còn hô hấp một phần với máy hô hấp làm 2/3 công việc đó. Còn trường hợp nữa là mẹ tôi sống sót trong thời gian vô hạn định, ở trong một trạng thái sơ đẳng triền miên không phãn ứng gì với moị người hay môi trường xung quanh. Không có hy vọng mẹ tôi sẽ tỉnh lại bởi vì não của bà đã mất hầu hết khả năng hoạt động.

Và Ðức Chúa Trời hà hơi vào lỗ mũi …
cactus 3.gifDù vậy điều mà em tôi và tôi muốn biết các bác sĩ thần kinh không trả lời được. Linh hồn mẹ tôi có còn ở trong bà không ? hay là linh hồn bà đã ra đi rồi ? Ðó là điều mà tôi tin kinh thánh nói về dấu hiệu của sự sống _ linh hồn _ hay là hơi thở theo tiếng Do thái. Một số câu kinh thánh nói rằng con người chúng ta vừa có phần thể xác vừa có phần tâm linh và khi linh hồn chúng ta ra đi, thể xác của chúng ta chết, trong khi đó linh hồn chúng ta vẫn còn sống.Chúa Jesus nói như thế này : “ Lạy cha, con giao linh hồn con trong tay Cha, khi đã nói xong, Ngài trút hơi cuối cùng “ Luca 23 : 46. Ê tiên _ cũng vậy, cũng tin linh hồn vẫn còn sống : ” Khi họ ném đá người, Ê tiên cầu nguyện “ Lạy Cha, xin tiếp lấy linh hồn con “ Cộng vụ các sứ đồ 7 : 59. Trong nhiều đoạn, kể cả đoạn nói về sự taọ dựng con người, sự hiện diện của linh hồn gắn liền với hơi thở : “ Chúa nắn con người từ bụi đất, hà hơi vào lỗ mũi trở nên một loài sanh linh “ Sáng thế ký 2 : 7
Thể xác không có linh hồn là thể xác chết “ Cũng như xác không có hồn thì chết, đức tin không có việc làm là đức tin chết “ Gia cơ 2 : 26. Các bác sĩ thần kinh dường như hiểu nổi lo lắng của chúng tôi, dầu vậy họ không cho biết gì về vấn đề linh hồn của mẹ tôi có còn trong thể xác của bà không. Tiêu chuẩn của họ về vấn để sự sống hay chết tùy thuộc vào điện não đồ.

Họ cũng nói cho chúng tôi biết rằng một bác sĩ khác cùng ngành thần kinh với họ. Cũng đang khổ sở về cha của ông ấy đang sống bằng máy thở, bị dằng co không biết có nên tiếp tục dùng máy thở hay không ?

Như vậy, em tôi và tôi có lấy mạng sống của mẹ tôi đi nếu tôi dứt bà ra khỏi máy hô hấp không ?
Phải chăng quyền và mạng sống của con người chỉ thuộc một mình Chúa ? và một điều nữa mẹ tôi có thật sự ở trong Chúa không ? chúng tôi không biết chắc điều đó. Nếu không, bà có cơ hội nào khác để đến với Chúa không ? Trước đó không lâu, trước khi mẹ tôi nhập viện, tôi có hỏi mẹ tôi Chúa Jesus có ý nghĩa gì với bà. “Chúa là Ðức Chúa Trời ", bà đã trả lời như vậy.

Chúng tôi gặp vị mục sư của hội thánh Mennonite địa phương nơi mà tôi có đến thờ phượng Chúa trong những lần đến thăm Pennsylvania trước đây. Ông cầu nguyện với chúng tôi để xin cho sự khôn ngoan. Ông đến thăm mẹ chúng tôi cùng với chúng tôi, an ủi và khích lệ chúng tôi.

Can thiệp vào công việc của Chúa 

Em tôi và tôi lái xe về nhà có cô ở Maryland, vì cô cần chăm sóc cho hai đứa con gái nhỏ, và tôi có thể nghỉ ngơi cho hết tuần. Cần sự cố vấn của nhiều người hơn, tôi gọi điện thoại cho một người bạn, trước đây là giáo sư của tôi ở chủng viện, ông đã nghiên cứu nhiều vấn đề sự sống và khía cạnh đạo đức.

Tôi nói về tình trạng của mẹ tôi, sự chẩn đoán xấu của bác sĩ và nỗi ưu tư của tôi và em tôi không biết phải quyết đinh thế nào. Chúng tôi có cất mạng sống của mẹ tôi đi không nếu tôi chọn dứt máy hô hấp ra khỏi mẹ tôi.

Ông nói : “ Allan à, trái lại, nhiều khi hệ thống hô hấp nhân tạo kéo dài một cách giả tạo tiến trình của sự chết và làm chậm lại sự chết tự nhiên “. Những lời nói của ông đến như một mặc khải và trấn an cho chúng tôi. Chúng tôi nhận thấy rằng thay vì cất mạng sống của mẹ tôi đi bằng cách dứt máy hô hấp ra, chúng tôi có thể đã can thiệp vào chương trình của Chúa khi tiếp tục để mẹ tôi thở bằng máy. Tôi cảm thấy giận nhân viên ở bệnh viện về moị việc đã xãy ra cho mẹ tôi. Làm sao mà bà có thể ở đó không có ai chăm sóc trong 45 phút và tim bị ngưng đập trong vòng 10 phút, thời gian đó đủ não của bà bị hư hại lớn lao, không chữa được. Tôi tức giận các bác sĩ của mẹ tôi đã không để máy đo tim cho mẹ tôi, nếu có thì mẹ tôi có thể đã được hồi sinh sớm hơn và có thể không bị nặng như thế này. Tôi tức giận đối với máy móc kỹ thuật đã khiến gia đình tôi ở một tình trạng đau lòng như thế này.

Sau khi mẹ tôi đã dùng máy hô hấp trong vòng 8 ngày, các bác sĩ giải phẩu, bác sĩ chuyên môn điều trị, và các bác sĩ thần kinh hội chẩn và đồng ý rằng tình trạng của mẹ tôi không có gì thay đổi và khuyên chúng tôi hỏi kiến của tòan thể thành viên trong gia đình và cho họ biết quyết định của chúng tôi.

Một người em của mẹ tôi nói rằng có một tờ chúc thư theo đó mẹ tôi nói : “ không muốn chịu những phương pháp làm chậm sự chết nếu như tình trạng của mẹ tôi đã trở nên tuyệt vọng “. Tất cả mọi ngươì đồng ý dứt máy hô hấp. Run rẫy, nhưng cảm thấy bình an, tôi gọi cho bác sĩ của mẹ tôi để cho biết quyết định của chúng tôi. Vâng, tốt hơn hết là nên dứt máy ra khỏi mẹ tôi. 
Mẹ chúng tôi trút hơi thở một cách bình an vài phút sau khi tắt máy. Hay có thể bà đã từ trần một tuần trước đây. Những ngày kế tiếp lo chuẩn bị rồi dự tang lễ của mẹ tôi trong sự đau buồn, tôi chỉ biết nắm lấy lời mẹ tôi nói về Chúa Jesus : ” Ngài là Ðức Chúa Trời “ đó là điều quan trọng hơn cả.

Phỏng dịch N. Y. H  theo tài liệu của Allan Sholes.