Lời Kinh Thánh

Chúng nghe vậy, lòng như kim châm, bèn hỏi Phi-e-rơ và các sứ đồ khác rằng: “Hỡi anh em, chúng tôi phải làm chi?” Phi-e-rơ bảo rằng: “Hãy ăn năn, ai nấy phải nhơn danh Jêsus Christ chịu báp-têm, để tội mình được tha, rồi sẽ nhận lãnh sự ban tứ là Thánh Linh . Công vụ 2:37-38

Thursday, November 22, 2012

Từ Ma Thuật Đến Đấng Christ --3



Vương quốc Sa-tan

Hai cô gái đang đứng kề nhau trong bóng tối của quán rượu. Họ đang thì thầm với nhau những gì vậy? Cái gì đã khiến hai cô gái này khác hẳn mọi người? Tôi đã để ý họ từ lâu, lúc nào họ cũng gần nhau. Thật vậy, tôi chẳng thấy hai cô này rời nhau bao giờ. Không một người nào có thể biết tí gì về họ. Vâng, có một sự khác biệt giữa hai cô gái đó với mọi người. Rất huyền bí, rất kỳ lạ. Sẵn tính tò mò, tôi kiên trì theo dõi và quyết tìm cho ra nguyên cớ. Nhờ ánh sáng lờ mò trong quán nên rất dễ bám theo họ để nghe thử họ nói chuyện gì, tôi đứng tựa cửa phòng thay quần áo, cố gắng lắng nghe hai cô gái thì thầm. Mặc dầu không nghe được hết câu chuyện của họ, tôi cũng biết họ đang nói với nhau về một đền thờ nào đó của Sa-tan. Tôi nín thở nhưng không nghe được giò nữa. Tôi bước ra khỏi bóng tối, rồi nói lớn: “Nhà thờ Sa-tan là gì hả?”. Tụi tao không thể nói được với mầy về điều đó, đó là chuyện bí mật”. Tôi mỉm cười: “Nhưng tao muốn biết thử”. Hai cô gái đoán rằng tôi đã nghe được cả câu chuyện, họ lo lắng nhìn nhau, một cô nói: “Nếu mầy đừng nói với ai về điều này...”. Tôi đồng ý sẽ không hé môi với một ai. Họ nói: “Tụi tao là môn đệ của Sa-tan và thờ phượng Sa-tan ở nhà thờ”. Tôi tiếp “Cho tao đi với được không?”. Một lần nữa họ buộc tôi giữ bí mật rồi mắt đồng ý.


_“Sáu giờ chiều mai, mày đợi ở góc đường quán này, tụi tao sẽ đến dẫn đi”. Chiều hôm sau, tôi ra chỗ hẹn, hồi hộp chờ đợi. Đúng sáu giờ, một chiếc xe màu đen lù lù chạy đến với hai cô gái quen thuộc ngồi phía sau. Người tài xế ra dấu cho tôi bước lên “Xin vui lòng để chúng tôi bịt mắt cô lại vì lần đầu tiên người nào đi với chúng tôi cũng phải làm thế để không ai biết được nhà thờ Sa-tan ở đâu, vậy thôi!”. Tôi chẳng thấy khó khăn gì, bịt mắt ngồi trên xe còn thấy vui vui và hồi hộp nữa. Tim tôi đập mạnh, đường không xa lắm, chẳng bao lâu chúng tôi đến nơi. Xe dừng trước nhà thờ, họ mở băng bịt mắt cho tôi. Những gì tôi thấy hôm đó thật là kỳ bí. Nơi được gọi là nhà thờ ở phía sau một tòa nhà rộng lớn. Hôm đó có hơn năm trăm môn đệ Sa-tan đến họp. Cái bục cao phía trước được lót gạch đen. Trên ngai, một người ngồi đó vẻ mặt rất dữ tợn, hắn mặc quần áo có những vằn vện hình con rắn, con rồng và ngọn lửa. Chung quanh hắn có khoảng mười ba người khác đứng chầu cũng mặc toàn đồ đen. Cái phản ứng đầu tiên của tôi khi thấy những điều mới lạ từng là tôi cười cợt; những người chung quanh tôi giải thích để tôi nén cười lại. Tôi đang tự đưa mình vào chỗ nguy hiểm, những khuôn mặt quanh tôi đều hiện rõ những gì thuộc vương quốc Sa-tan. Cái phản ứng tiếp theo của tôi là cố chạy xa chỗ đó chừng nào tốt chừng ấy, nhưng dường như có một quyền lực nào đó mạnh hơn tôi, giữ tôi lại chỗ mà tôi đang đứng.
Buổi lễ bắt đầu. Những người đứng chầu quanh ngai hát, âm thanh lớn dần, lớn dần trong lúc Thủ lãnh bước ra khỏi ngai, đi xuống phía cử tọa. Hai trong mười ba người đứng chầu cất hai cái chĩa ba lên và tất cả cử tọa quỳ xuống để thờ lạy Thủ lãnh. Dĩ nhiên, chỉ có một mình tôi đang đứng tại vị. _“Đó là vị Thủ lãnh của chúng ta đấy”, một trong hai cô đi với tôi giải thích. Tôi đứng ngẩn ra đó nhìn mọi sự. _“Người ấy là vị có quyền tối cao, ông là đại diện cho Sa-tan trên đất đó”, một cô gái khác giải thích, giọng run rẩy. Tôi bắt đầu hiểu chút ít rằng tôi đang bước vào thế giới của Sa-tan trên trần gian này. Một cô gái khác nói: “Hãy chú ý lắng nghe, tôi sẽ giải thích từng chi tiết trong buổi lễ”. Tất cả hội chúng đang cầu với Thủ lãnh Sa-tan. Mắt mọi người đều ngó chăm hắn. Các kẻ phục vụ đưa cho hắn hôn một cái bình với một con dao lấy ở trên bàn thờ. Thủ lãnh đang cúng cái nhà thờ và cái bình cho Luy-xi-phe (Lucifer). Thình lình ánh sáng vụt tắt và những ngọn đuốc được thắp lên. Lần đầu tiên tôi thấy hình ảnh của Sa-tan bắt đầu xuất hiện khắp phòng, chúng sinh hoạt trong lúc buổi lễ tiếp tục. Một con gà trống màu trắng được đem tới và người ta cắt cổ gà ngay chỗ bậc cấp đi lên bàn thờ, họ rảy huyết gà mọi nơi, sau đó, họ để con gà lên bàn thờ dâng cho Sa-tan, còn hội chúng thì cứ hát và cầu nguyện. Tất cả mọi việc họ làm đều nhơn danh Quỷ Vương Sa-tan (Satan Diables). Tôi rất ngạc nhiên khi thấy Thủ lãnh của môn đệ Sa-tan nhìn thẳng đến tôi. Dường như mắt hắn nhìn thấu được tâm can tôi. Tôi rùng mình. Tất cả các nghi thức thờ phượng đó đã xong, khoảng hai tiếng đồng hồ. Thủ lãnh xuất hiện đàng sau căn phòng, hắn tiến lại phía tôi và hỏi:

_“Cô muốn gia nhập với chúng tôi không?”
_“Dạ, tôi chưa biết”, tôi hơi sờ sợ.
_“Chẳng có gì đáng sợ cả”, hắn mỉm cười. Tôi khó lòng từ chối được cái nhìn quyến rũ của hắn. “Tôi hy vọng sẽ gặp cô trong những buổi họp kế tiếp”, hắn nói rồi biến mất.
_“Nè, Đo-rinh (Doreen), ông ta để ý mày đó!”

_“Ừ, tao không biết tại sao vậy?”. Tôi lùng bùng lỗ tai. Hắn tìm ra tôi trong hơn năm trăm người. Tại sao/ sau này thì tôi hiểu tại sao rồi: Vì trong vương quốc Sa-tan, dẫn dụ môn đệ mới là một việc rất quan trọng, họ tích cực làm việc đó còn hơn các tín hữu Cơ-đốc nữa. Nhà thờ Sa-tan được chuyển chỗ rất nhiều lần nếu chỗ cũ bị tiết lộ. Bí mật là điều tối quan trọng. Tôi đã phân vân rằng có nên trở lại nhà thờ Sa-tan nữa hay không. Tuy nhiên, có một quyền lực nào tôi không giải thích được đã lôi kéo tôi lại đến dự buổi lễ kế tiếp. Tôi cũng bị bịt mắt như lần trước nên không biết nhà thờ Sa-tan ở nơi nào. Lần này tôi dự suốt buổi lễ mà không thấy sợ hãi nữa. Tôi càng được khuyến khích hơn khi Thủ lãnh đến gặp tôi và mời tôi dùng bữa với hắn. Tôi hơi lúng túng nhưng hắn làm tôi dễ chịu ngay. Chẳng bao lâu tôi kể hắn nghe tất cả câu chuyện về cuộc đời tôi, hắn chẳng chút ngạc nhiên khi tôi cho hắn biết rằng tôi là một con đĩ, rằng tôi nghiện ma túy, ăn cắp... Thật vậy, dường như hắn biết cả về tôi. Hắn nói: “Hầu hết nhân loại thuộc về Sa-tan, từ người sang đến người hèn, từ chủ nhà băng đến người bán hàng, giáo sư, y tá, gái mãi dâm, kẻ nghiện thuốc... Tất cả! chẳng có gì khác biệt, ngăn cách giữa chúng ta. Chúng ta ở đây để gây ảnh hưởng cho Sa-tan ở bất cứ nơi nào và trong mọi điều kiện có thể có được.”. Hắn dụ tôi trở nên môn đệ Sa-tan chẳng khó gì. tôi được dạy rằng những điều ác mà người ta nói đến đều là những điều hay và tốt cả. tôi bắt đầu tin tưởng như thế. Các môn đệ Sa-tan bóp méo mọi việc. Họ đảo lộn mọi giá trị nhưng có nhiều người tin chúng, ngay cả những người thông minh nữa. Mối liên hệ giữa tôi và Thủ lãnh càng ngày càng thân mật hơn. Tôi đã dự tất cả những buổi họp của môn đệ Sa-tan. Tôi được họ hứa hẹn nhiều điều khi trở thành môn đệ Sa-tan. Trở thành môn đệ Sa-tan không phải là một điều dễ vì phải tuân theo tất cả những luật lệ do chúng đưa ra. tôi xin ghi lại một ít điều luật ấy như sau:

1. Bí mật là điều tối quan trọng, không được tiết lộ cho bất cứ ai biết nơi nào có đền thờ Sa-tan.
2. Phải tin cậy, vâng lời và yêu mến Thủ lãnh, không một lời nghi vấn vì Thủ lãnh là đại diện cho Luy-xi-phe (Lucifer) trên đất. Môn đệ phải tuyệt đối theo Sa-tan trọn đời và hầu việc chỉ một mình hắn.
3. Môn đệ không bao giờ được bước vào nhà thờ Cơ-đốc, ngoài trừ có sự vụ lệnh đặc biệt của Thủ lãnh. Mọi tin tức thu lượm được phải báo cáo lại cho Thủ lãnh biết.
4. Không được đọc Kinh thánh. Kinh thánh phải bị giày đạp và bị đốt tại nhà thờ Sa-tan, cả Thánh ca hay tất cả văn phẩm nào thuộc về Kinh thánh cũng đều bị tiêu hủy.
5. Không ai được đến nhà thờ trễ cả, nếu trễ sẽ bị Thủ lãnh đánh trước hội chúng.
6. Quỷ Vương Luy-xi-phe (Lucifer) phải được tôn trọng như một vị tối cao ở bất cứ phương diện nào, ngay đến những lúc làm việc riêng. Phải vâng lời Ngài luôn luôn.
7. Tất cả những việc giết chóc, lường gạt, dối trá... đều được chấp thuận.
8. Cầu nguyện hằng ngày với Luy-xi-phe (Lucifer).

Chẳng bao lâu tôi đã thuộc lòng các điều luật và tin tưởng vào đó cách hết lòng. Thủ lãnh bây giờ là khách thường xuyên của quán rượu nơi tôi làm và tôi trở thành người tình của hắn, hắn mang ma túy đến cho tôi mỗi ngày. Hắn nói: “Đây là món quà hằng ngày của anh cho em, càng nghiện thuốc, cái vé đi xuống địa ngục càng có giá trị”. Mặc dầu tôi là người tình của hắn nhưng hắn chẳng đá động gì đến nghề mãi dâm của tôi. Hắn nói và tôi rằng càng làm điều ác bao nhiêu thì càng được phần thưởng sau này bấy nhiêu. Một ngày kia, hắn bảo tôi: “Bây giờ em thật sự có thể trở thành môn đệ ngoan của Luy-xi-phe (Lucifer) rồi đấy! Buổi lễ tuyên thệ của em sẽ được tổ chức trọng thể, sẽ có các môn đệ từ các nơi trên nước Anh đến dự”
Từ giờ đến khi buổi lễ bắt đầu, có khoảng hơn tám trăm môn đệ tập trung, dĩ nhiên, không có người nào dám đến trễ. Tôi được mặc một áo dài đen. Lời hát và kinh cầu nguyện với Thần tối tăm, Thần chết và vực sâu bắt đầu. Anh sáng của các ngọn đuốc tỏa sáng khắp nhà thờ. Những cái bình trên bàn thờ được cúng từng cái một luôn với những con dao bằng bạc. Thủ lãnh đứng dậy khỏi ngai. Hắn giơ tay lên, tất cả mọi người, kể cả tôi, đều quì xuống thờ lạy hắn. Hai người mặc đồ đen núp phía sau bục đem đến một con gà trống. họ cắt cổ gà và huyết được hứng vào một cái chén bằng bạc. Nhiều lời hát và lời kinh được xướng lên, họ cũng cắt nơi cánh tay tôi cho máu chảy ra hứng chung với chén máu gà. Thủ lãnh hôn con dao rồi quậy cho hai loại máu trộn chung với nhau. Tôi uống máu này rồi tuyên thệ với Sa-tan. Tiếp theo, tôi nhúng tay tôi vào máu rồi làm dấu vào một tờ giấy bằng da trừu để hứa rằng bắt đầu từ bây giờ tôi bà giao linh hồn tôi cho Sa-tan, mãi mãi trở thành môn đệ cho hắn đời đời. Bấy giờ tôi thật sự trở thành môn đệ của Sa-tan. Mọi người mừng vì có một đứa con của Sa-tan được sanh ra. các tội lỗi bắt đầu được diễn ra tiếp theo trong buổi lễ, có bao nhiêu là điều ác được thực hiện trong đêm đó. Còn tôi, tôi rất ngạc nhiên vì được làm một người dâng tế lễ cao trọng trong vòng các môn đệ của Sa-tan. Thủ lãnh nói rằng đó là lệnh của Luy-xi-phe (Lucifer) mà hắn phải tuân hành. Với địa vị như vậy, tôi dễ dàng phục vụ cho chủ tôi hơn. Tôi được vinh dự cầm cái bình ở nơi kín phía dưới đền thờ.

Từ chỗ nghe lén câu chuyện, nay tôi trở thành huynh trưởng các môn đệ của stv cũng là chủ của tôi. Tôi nghe cả tiếng nói và thấy hình dạng rõ ràng Sa-tan trước mặt tôi. Rất nhiều lần Luy-xi-phe (Lucifer) hiện ra trước bàn thờ trong bộ đồ đen, không một ai có thể chối cãi gì vì đó chính là Sa-tan. Chúng tôi từng nghe chuyện Luy-xi-phe (Lucifer) nói với hội chúng trong cả đền thờ: “Ta là Luy-xi-phe (Lucifer), Chúa của các con, ta truyền phán với các con bằng chính môi miệng ta. Hỡi các con, phải vâng theo tiếng ta, làm tất cả những điều ác nào các con thích. Đừng sợ, ta sẽ theo che chở cho các con mọi lúc. Hãy cứ làm thỏa mãn lòng tham dục của các con tối nay. Điều này làm đẹp lòng ta lắm”.

Tất cả chúng tôi vâng lời mà không cần thắc mắc. Thủ lãnh hay hai người cứ mổ xẻ cho nhau nhờ quyền phép của Luy-xi-phe (Lucifer). Họ không dùng một giọt thuốc nào, thế mà sau khi mổ xong, vết thương lại liền ngay, không còn vết thẹo nào. Chính tôi lúc ấy cũng bước vào sự hôn mê để nên biết quyền phép như vậy. Tôi có thể dễ dàng đọc được ý nghĩ của một người nào đó, biết họ đang và sẽ làm gì.

Độc giả có thể hỏi rằng một người như tôi mà Chúa Giê-xu còn nhớ đến sao? Kinh thánh nói rằng Giê-xu chết thế mọi người, phải, ngay cả đến môn đệ của Sa-tan nữa.


Nữ hoàng của những phù thủy đen


Thời gian trôi qua, sự hiểu biết về Thần linh quỉ sứ của tôi gia tăng, các lần thờ phượng Sa-tan và được làm phận sự như một nữ tư tế là những giờ phút quan trọng nhất cho tôi.ngay cả những lúc ra khỏi đó, hình ảnh của Sa-tan cũng rất rõ với tôi. Dường như có một bàn tay huyền bí nào đó đẩy tôi vào thế giới của sự tối tăm. Một ví dụ điển hình là tôi tôi rất ít ngủ và tôi được ban cho một quyền lực siêu nhiên không cần ngủ để lo hầu việc nó. tôi thật là một đệ tử trung thành của Sa-tan, luôn theo đúng với lời thề của tôi. Có một điều kỳ lạ là tôi luôn cất giữ quyển Thánh ca. Theo luật của Sa-tan thì phải tiêu hủy quyển đó, nhưng tôi không làm vì đó là món quà duy nhất trong thời thơ ấu của tôi. Gần như tôi quên mất rằng tôi có một quyển Thánh ca mà tôi đã giấu một nơi trong chỗ tôi ở. Có rất nhiều người qua lại nhưng không một ai trông thấy, nhất là Thủ lĩnh. Một lần nọ, trong lúc tôi cùng uống chén với người yêu cũng là chủ của tôi, hắn dường như say mê tôi, hắn nói: “Anh là một PHÙ THỦY ĐEN”. Tôi sặc sụa khi nghe những lời hắn nói. _“Đó không phải là chuyện giỡn nha”, tôi vừa nói vừa cười. Y nghĩ của tôi lúc đó rằng ma thuật chỉ là câu chuyện xa xưa hoang đường nói về một mụ phù thủy cưỡi chiếc chuổi chà, bay qua mặt trăng. Nhưng tôi mới khám phá ra sự thật. Ma thuật của ma quỷ chẳng xa xôi gì khi đã trở thành môn đệ của Sa-tan. Điều chính yếu khác biệt điều hai bên là môn đệ thì thờ phượng Sa-tan ở đền thờ còn phù thủy thì không cần đền thờ. Ma thuật thực hiện bất cứ nơi nào miễn là nơi đó vắng vẻ, như một căn nhà hoang, một khu rừng vắng, một bờ biển yên lặng. Giờ thực hiện ma thuật tốt nhất là lúc nửa đêm dưới ánh trăng. Phù thủy rất nhiều bùa phép. Điều họ từng làm nhất là đào những thi hài mới chôn để dâng cho Sa-tan. Họ rất nhiều bùa phép và cũng biết thư. Phù thủy của Sa-tan tin rằng trong sự tranh chấp giữa điều ác và điều thiện thì điều ác sẽ thắng. Họ tin rằng Luy-xi-phe (Lucifer) một ngày kia sẽ thắng Chúa Cứu thế Giê-xu và Sa-tan sẽ khôi phục lại địa vị của hắn. Sa-tan sẽ cai trị cả vũ trụ này. Địa ngục, theo các nơi cho là kinh tởm., nhưng đó là nơi vui thú. Xin lưu ý rằng những người đi xuống trên con đường ma thuật đều đánh mất nhận thức của họ, từng điên loạn. Cái gì xấu thì gọi là tốt, cái gì tốt thì gọi là xấu mà không biết gì cả.

Sau khi bàn bạc với tôi một hồi lâu về ma thuật của phù thủy, hắn nói: “Em sẽ là một phù thủy giỏi, em có quyền năng siêu nhiên rất lớn.”. Thật vậy, tôi không có quyền năng rất lớn mà là của Sa-tan. Tôi rất ngạc nhiên về những lời hắn vừa nói. Cặp mắt đen của hắn dường như có một tia sáng lạ lùng, nhìn tôi, nó thôi miên tôi, gương mặt của hắn có vẻ khác từng mà tôi chẳng từng thấy bao giờ. Tôi có ý nghĩ muốn chạy xa hắn, nhưng không được, tôi đành chấp nhận lời nói của hắn và đến bãi tập phù thủy. Tôi tự biện hộ “Cái đó cũng chẳng xấu xa gì hơn là làm môn đệ Sa-tan mà”. Tôi luôn vâng lời Thủ lĩnh của tôi và thế là tôi trở thành phù thủy. Việc đầu tiên trở thành phù thủy mà tôi phải làm là lấy máu dê bôi khắp cả mình.những công việc tiếp theo sau đó là những điều ác cần phải ghi sâu vào tâm trí. Tất cả những buổi hội họp thì đầy dẫy những tội ác, những hành động tà dâm cũng là một hình thức của ma thuật.

Bây giờ tôi có quyền phép rất lớn, hơn trước nhiều và càng gia tăng mỗi ngày. Tôi có thể giết một con chim đang bay cách dễ dàng. Tôi có thể làm cho mọi việc xuất hiện rồi biến mất. Tôi thực tập ma thuật trong thời gian rất ngắn so với các phù thủy khác học tập suốt đời mà không bằng tôi. Vì thế, tôi không ngạc nhiên khi Thủ lĩnh của tôi nói rằng tôi tiến bộ quá mau trên con đường ma thuật. Rồi một hôm hắn bảo:

_“Đai-ơ-na (Diana), một ngày nào đó em có thể làm nữ hoàng phù thủy đấy!”
_“Anh nói gì? Em là gì cơ?”
_“Vâng, anh ghi tên em vào danh sách ứng cử viên, nhưng em phải tập cho nhiều để ứng thí nhé!”
Cuộc thi mà Thủ lĩnh lựa chọn sẽ diễn ra tại bãi hoang Tôi theo lệnh của chủ tôi mà tập dượt ma thuật, luyện bùa cho giỏi.
Hôm đó, vào lúc nửa đêm,trời không một gợn mây, một đêm hết sức thích hợp cho cuộc trình diễn ma thuật. Những phù thủy trần truồng đang tích cực chuẩn bị tập dượt phù phép để soi sáng cho ngày thi sắp đến. Tôi cũng là một phần tử trong giới họ. Thình lình, chúng tôi thấy có ba người đàn ông xuất hiện, họ đang đi về phía chúng tôi, nhưng họ không thấy chúng tôi, chỉ ít phút nữa là họ đến nơi chúng tôi thực tập rồi. Ở đó, chẳng có một tảng đá hay cây cối gì cả để chúng tôi ẩn mình tránh khỏi cặp mắt dò xét của họ, vì phương châm của chúng tôi là “Bí mật là điều tối quan trọng”. Một phù thủy lo sợ hỏi:

_“Chúng ta phải làm sao bây giờ?”
_“Đừng sợ!”, tôi bảo, “tôi làm phù phép cho họ không trông thấy tôi”
_“Nhưng còn chúng tôi thì sao?”
_“Được rồi, nếu mấy người nắm tay tôi, tôi sẽ làm phép giấu mấy người luôn”

Không có thì giờ chần chờ nữa, tất cả mọi người làm theo lời tôi. Chúng tôi đứng thành vòng tròn dang tay ra, nắm tay nhau lại. Chúng tôi có thể nhìn thấy nhau, trong lúc ba người đàn ông đi ngang qua sát đến nỗi nếu giơ tay ra thì có thể đụng họ. Một trong ba người rúc vào vòng tay của chúng tôi. Ma thuật của tôi đã thực hành đúng lúc, ba người đàn ông chẳng thấy gì cả. Một trong ba người nói: “Thôi, chúng ta đi về đi, chúng ta phí cả công”. Khi ba người vừa khuất dạng thì đám mây mù cũng dần dần tan biến đi.
Một tờ báo sáng hôm sau cho tôi rõ lý do mấy người đàn ông đó có mặt ở bãi hoang tối hôm trước vì một tựa đề lớn trên tờ báo “Không có phù thủy trên bãi hoang”. Sau này tôi nghe được rằng tối hôm đó ba vị truyền đạo nghe nói có phù thủy ở bãi hoang, nên họ đến xem thử thực hư thế nào và sự tìm kiếm của họ đã không thành công. Còn về phần chúng tôi thì rất vui mừng. Sự việc đó được thuật lại ở các bãi tập khác và danh tiếng tôi được đồn vang trong giới phù thủy. Có người sẽ thắc mắc tại sao Chúa không cho ba nhà truyền đạo đó thấy chúng tôi? Tôi tin chắc rằng Chúa có mục đích riêng của Ngài. Dĩ nhiên, Ngài không để các tôi tớ Ngài bị ám hại, vì lúc đó tôi đã đem hết sức phù phép của tôi để ám hại họ nhưng tôi đã không thể làm gì họ được: Họ là con cái của Đức Chúa Trời. Một hàng rào vô hình đã ngăn cách chúng tôi với các nhà truyền đạo. Tôi thấy choáng váng. Phù phép của tôi chưa bị thất bại bao giờ, nhưng lúc đó tôi không hiểu rằng có một quyền năng rất lớn, lớn gấp bội lần bùa phép của tôi, ấy là Chúa Giê-xu, Đấng chiến thắng tử thần, thiên đàng và Sa-tan trên thập tự giá tại đồi Gô-gô-tha. Vì thế, mặc dầu đêm đó tại bãi hoang Đi-vơn (Devon), một biến cố xảy ra chứng minh rằng quyền phép của Sa-tan rất lớn nhưng không thể thắng nổi quyền năng của Đấng Chí cao là Chúa Cứu Thế Giê-xu.

Tiếp theo đó, một buổi lễ được chuẩn bị rất chu đáo để đón tiếp các phù thủy từ các nơi trên nước Anh cũng như các phù thủy ở các quốc gia khác như Hòa-lan, Đức, Pháp để chọn một nữ hoàng kế tiếp. Tất cả đều tụ tập tại Ha-lô-oen (Hallowen). Trong khách sạn, họ như những nhà doanh thương, chẳng ai biết họ là những phù thủy, cả đàn ông lẫn đàn bà. Riêng tôi, đêm đó tôi đã uống một viên á phiện để có thêm can đảm mà vượt qua những thử nghiệm trong cuộc thi. Buổi lễ bắt đầu bằng tiếng hát với ma quỷ. Tiếp theo là cuộc thi trổ tằi phù phép. Cuối cùng có bảy người được chọn, trong đó có tôi. Không phải dễ thành công đâu vì tất cả đều có phù phép rất lớn. Một con chim thả ra từ cái lồng và tôi giết nó trong lúc nó đang bay. Đây là một phù phép mà tôi đã từng làm trong những lần trước và lần này cũng chỉ có mình tôi làm được thôi. Tiếp theo là những cuộc thi gay go khác nhưng bao giờ cuộc thi cuối cũng là cuộc thi khó khăn nhất, đó là đi trên lửa. Một đám lửa lớn được đốt cháy bừng bừng, và ứng viên nào đi trên lửa đó có Luy-xi-phe (Lucifer) là người thành công. Tôi tin tưởng nơi phù phép rất lớn của tôi. Tôi bước vào đống lửa. Lúc đó ngọn lửa cháy có độ cao khoảng bảy bộ (khoảng hơn hai mét) hay hơn nữa. Miệng tôi luôn kêu Quỷ vương Luy-xi-phe (Lucifer). Thình lình, tôi thấy hình hài nó xuất hiện rõ trước mặt tôi _gương mặt hắn đen thui. Tôi nắm lấy tay hắn, hắn dẫn tôi đi vào đống lửa lớn qua phía bên kia, rồi hắn biến mất. Tôi không hề hấn gì cả, không một sợi tóc nào bị cháy sém. Mọi người quì mọp xuống đất _“Ha! Đai-ơ-na (Diana), nữ hoàng của phù thủy đen!”. Tiếng la vang dậy của hơn một ngàn phù thủy. Người ta đội cho tôi một vương miện bằng vàng, một áo choàng viền vàng vấn ngang mình tôi, tay trái tôi được họ đeo một chuỗi ngọc. Tôi chững chạc lên ngồi trên ngai đã chuẩn bị từ trước. Những hình thức khác tiếp theo buổi lễ như khiêu vũ khõa thân, thỏa mãn tình dục, ăn uống, chích á phiện. Đai-ơ-na (Diana), nữ hoàng của phù thủy, dĩ nhiên là tâm điểm thu hút dưới cặp mắt hãnh diện của người tình và cũng là chủ của nàng, là Thủ lĩnh của các môn đệ Sa-tan. Có lẽ có người cười khi đọc đoạn này nhưng nếu họ có mặt đêm đó tại bãi hoang thì hẵn họ sẽ không cười được nữa. Tôi biết ma thuật là điều có thật, vì tôi há chẳng phải là nữ hoàng của phù thủy rồi sao?
Không lối thoát

‘Nữ hoàng của phù thủy đen”, thật tôi đang đứng trên địa vị vô cùng quan trọng, đối với tôi và với tất cả những kẻ thuộc về Sa-tan. Một địa vị mà tất cả các phù thủy hằng mơ ước và ganh tị. Cái địa vị mà các phù thủy phải trải qua tháng năm tập dượt, học hỏi. Với địa vị đó, tôi đi du hành nhiều nơi, tiêu xài rất xa hoa, dĩ nhiên là đi với Thủ lĩnh. Nào Hòa-lan, Pháp, Đức... Các phù thủy nước ngoài sẵn sàng đón hai vị khách quý cách hết sức trọng thể. Chúng tôi chỉ ở tại những khách sạn lớn và sang trọng hay những dinh thự nguy nga là nhà của các phù thủy. Cuộc hành trình có thể mệnh danh là cuộc hành trình tội lỗi. Không có hàng rào nào ngăn cách bởi ngôn ngữ loài người. Mỗi lần gặp khó, tôi kêu cầu Luy-xi-phe (Lucifer) đến giúp và hắn đã thật sự đến giúp tôi, nên chẳng bao lâu tôi có thể hiểu và nói cách rõ ràng, thông suốt cái ngôn ngữ mà trước đó tôi chưa hề biết. Chúng ta có câu “Sa-tan giúp đỡ những kẻ thuộc về hắn” là đúng lắm. Hắn giúp tôi để hoàn thành mục đích của hắn.

Có nhiều đề tài đem ra bàn luận, nhưng đề tài chính là làm thế nào cho ma thuật mỗi ngày thêm thu hút. Có rất nhiều người, nhất là thanh niên, họ ưa thích nghe nói đến những chuyện huyền bí, vì thế, phải có một cái nhìn mới về ma thuật. Những vấn đề quan trọng cần đặt ra để hướng dẫn như: Họ không cần sợ một ai hết, mở rộng lãnh vực trình diễn ma thuật và phù phép về thế giới huyền bí. Ltn để bớt lộ ra vẻ xấu xí trong ma thuật, khiến người ta nghĩ rằng ấy là một điều tự nhiên trong trời đất. Cố che đậy những điều ác để dễ hấp dẫn. Càng gia tăng môn đệ càng tốt. Thì giờ rất ngắn và đây là thì giờ để rập bẫy người ta. Một khi họ đã bước vào thế giới huyền bí rồi thì khó lòng có thể trở ra được. Sự sợ hãi sẽ giữ họ lại và sẽ không có con đường nào khác. Bọn phù thủy chúng tôi sốt sắng bàn luận với nhau nhiều ngày về những điểm trên. Chúng tôi không để phí thì giờ vàng ngọc. Chia xẻ kinh nghiệm, trình diễn phù phép và viếng thăm bãi tập phù thủy là công việc của chúng tôi trong những chuyến du hành. Trở lại nước Anh, tôi để nhiều thì giờ viếng thăm các bãi tập. Có rất nhiều đệ tử mới, khuyến khích họ là điều rất hệ trọng. Các phù thủy trắng cũng đang trổ tài trong các phù phép của họ. Chúng tôi cần làm đủ cách để thu hút hội viên mà không cho họ biết rằng họ phải dâng tế lễ bằng chính máu họ vì điều đó dễ làm họ kinh tởm. Các phù thủy trắng cũng lần lượt bước vào giai cấp của phù thủy đen. Tôi muốn nhắc lại ở đây rằng các phù thủy trắng cũng có thể ếm bùa chú ám hại người khác đấy. Những phù phép mà các phù thủy trắng từng làm là thư. Họ làm một hình người bằng đất sét tiêu biểu cho người mà họ muốn thư. Họ dùng kim đâm vào miệng hay bất cứ nơi nào ở con người đất thì nơi con người thật mà họ muốn hại cũng sẽ bị đau tại chỗ đó và không thuốc men nào có thể chữa được.

Tôi làm nữ hoàng của phù thủy đen được tròn một năm. Tôi muốn xuống ngai để nhường địa vị lại cho một phù thủy trẻ hơn, mặc dầu nếu muốn, tôi có thể giữ lại địa vị đó. Vừa khi tôi xuống ngai nữ hoàng thì Thủ lĩnh cũng tìm một người tình mới. Lúc đầu, tôi giận dữ và đau đớn lắm, nhưng vì hắn là Thủ lĩnh, nên tôi không thể làm gì khác hơn là đành chấp nhận, tốt hơn hết là lánh đi chỗ khác cho bình yên.

Tôi rời Luân-đôn và đi về miền quê trong vài năm. Thỉnh thoảng, tôi đến Luân-đôn để mua bạch phiến hoặc đi vào đền thờ để thờ phượng Sa-tan. Cuộc sống của tôi bớt náo nhiệt hơn nhưng cũng những nấm mồ hoang. Vì từng là Nữ hoàng của phù thủy đen nên tôi đã quen nếp sống xa hoa rồi. Tôi dùng những phù phép rất lớn của tôi để lừa gạt những người tôi gặp, nhưng chẳng người nào biết được công việc tội ác của tôi kể cả những người đàn ông chung đụng với tôi. Tôi điều khiển trí óc người khác để lường gạt họ. Mặc dầu cuộc sống của tôi bên ngoài thì chẳng có gì thay đổi mấy nhưng trong thâm tâm tôi bắt đầu sợ: Sợ già và sợ chết. Càng sợ thì những câu hỏi càng dồn dập trong tôi. Địa ngục có phải là nơi đẹp đẽ như tôi hằng tin tưởng không? Nếu nó ngược lại thì sao? Khi sự nghi ngờ càng rõ ràng tôi cố gắng vùng vẫy để thoát ra khỏi xiềng xích của Sa-tan và đệ tử của nó. Dĩ nhiên, tôi phải hết sức thận trọng. Tôi dự tính sẽ thoát ra một cách từ từ để không một ai biết được. Mình phải cố gắng đạt đến mục đích cuối cùng mới thấy giá trị của nó chứ, tôi tự nhủ như thế.trong lúc tôi đang ở giữa bãi thực tập ma thuật, tôi lại nghĩ ngộ bây giờ việc làm của mình là đúng thì sao? Một sự sợ hãi vô hình bấu chặt lấy tôi. Tôi thấy mình đã nhầm lẫn một cách đáng sợ và đang bị mắc bẫy trong một hang sâu, tối hun hút, không nhìn thấy một tia sáng nào cả.

Trong lúc càng ngày tôi càng nghi ngờ về chính mình và những gì tôi đang theo đuổi, tôi quyết định viếng một vài nhà thờ của Hội thánh Tin lành chỉ để xem thử họ có câu giải đáp nào cho tôi không. Những cuộc viếng thử này xảy ra không nhiều lắm, nhưng cuối cùng thì tôi cũng đi, điều mà một phù thủy đen không bao giờ làm. Luôn luôn lo sợ sẽ có ai đó săn đuổi tôi, tôi cẩn thận cảnh giác. Thế rồi tôi lại nghĩ: Điều này có ích lợi gì nữa, mình đã bán linh hồn mình cho Sa-tan rồi, bằng chính máu mình mà. Nhưng tại sao tôi lại nghi ngờ chính mình tôi? Có phải tại tôi không còn sốt sắng đi họp với các phù thủy mỗi tuần hai lần chăng? Hay là Chúa Giê-xu đã khiến tôi có mối nghi ngờ này. Tôi tin cái lý do sau là đúng hơn. Thật chắc chắn, tôi tin rằng Đấng Cứu Thế , Ngài đã yêu thương, đoái đến tôi, theo dõi đứa con của Ngài đang ở trong vũng lầy của sự tối tăm.

Sau những lần lang thang đây đó, tôi đến Đơ-rít-xtâm (Dristem), một vùng âm u của Thánh đường Phao-lô. Không ai có thể hiểu được nỗi cô đơn buồn chán của tôi lúc này. tôi sẽ mất khá nhiều thì giờ kiếm cho ra bãi tập phù thủy. Một số phù thủy ở đây nhớ lại cái đêm mà tôi đã đăng quang tại Đi-vơn (Divon), vì thế, tôi rất được họ kính nể. Tuy nhiên, cuộc sống tôi vẫn thế, vẫn lo sợ, cô đơn, buồn chán. Tôi nghĩ có cố gắng cũng không có lối thoát nào nữa.

Bri-xơ-tôn (Bristol) là thành phố có rất nhiều nhà thờ Cơ-đốc. Dường như mỗi góc phố đều có một nhà thờ. Tôi viếng vài nơi nhưng chỉ chốc lát rất đi ra, chẳng bao giờ tôi ngồi trọn buổi thờ phượng. Tôi cũng không nhớ nội dung các buổi thờ phượng đó ra sao. Ở trong tình trạng chập chờn, lưỡng lự như thế mãi rồi thời gian cũng làm cho tôi quên mất rằng tôi đang đi tìm kiếm lẽ thật. Tôi coi tất cả Cơ-đốc nhân là những người giả hình, cả đến những hoàn toàn Cơ-đốc giáo cũng làm tôi khó chịu không ít. Một hôm, tôi chú ý đến một bích chương dán phía trước nhà thờ, trên đó có ảnh của một vị truyền đạo. Tôi tự hỏi có phải là vị truyền đạo đã đi đến bãi hoang để tìm phù thủy không nhỉ. Lần đó tôi đã cố gắng hãm hại ông ta mà không hiệu nghiệm, bây giờ ông ta lại đến Bri-xơ-tôn (Bristol) sao? Tôi vội vã đi tìm gặp ông ta, quả là một sự mầu nhiệm! Tôi cố gắng hết mức để loại ông ta ra khỏi đầu óc tôi, nhưng Đức Chúa Trời có một đường lối riêng của Ngài cho tôi.

Một buổi tối mùa hạ, tôi đi trên những con đường quen thuộc, có hai người bạn, cũng là gái mãi dâm cùng đi với tôi. Thình lình, tôi thấy một bích chương và dừng lại. Tờ bích chương ghi rằng “Phước cho những kẻ có lòng trong sạch vì sẽ thấy Đức Chúa Trời ”. Lời đó khuấy động tôi không ít, nhất là chữ trong sạch . Tôi nổi cơn giận dữ. ‘Ta không trong sạch, vì thế ta không bao giờ có thể thấy được Đức Chúa Trời, nếu thật có một Đức Chúa Trời”. Nếu có Thượng Đế thật, tôi không biết chắc. Tiến tới gần tờ bích chương, tôi nắm và xé tan. Ngạc nhiên quá, tôi thấy bên trong lại lòi ra một tờ khác. Tôi bỏ tờ bích chương nhàu nát xuống đất. “Đó là lời của bọn người đạo đức giả”, tôi lẩm bẩm,còn hai bạn tôi thì cười. Họ đang vui sướng nên cười, còn tôi, tôi đang giận dữ. Sự thật thì lúc đó lương tâm tôi đang cắn rứt, đau nhói, Đức Chúa Trời đang theo đuổi tôi.s ngẫu nhiên này là con đường sửa soạn cho tôi với những gì sắp xảy ra về sau, nhưng lúc đó tôi chẳng hiểu gì cả. vài tháng sau tôi lại lang thang trên đường phố tại Brix-tôn (Bristol). Hôm đó là một sáng Thứ hai, một buổi sáng mà ít khi tôi rằng đường. Tôi đi lang thang không mục đích cũng giống như chính cuộc đời tôi vậy. Tôi chú ý đến một tờ bích chương lớn dán ở đầu đường: Mời Bạn Đến Nghe Ê-rích Hớt-chinh (Eric Hutchings) Ở Hội trường Côn-xtơn (Colston Hall), Hàng Ngàn Người Đã Đến Nghe, Mời Bạn Cùng Đến! Tờ bích chương không nói Ê-rích Hớt-chinh (Eric Hutchings) đến Bri-xơ-tôn (Bristol) để làm gì, chỉ có một tấm hình của ông thôi. Vừa thoáng nhìn, tôi phỏng đoán ông ta là một nhà đô vật. Tôi quyết định tìm biết ông ta là ai và làm gì. Tôi bước đến một nhà bên cạnh.:

_“ Ê-rích Hớt-chinh (Eric Hutchings) là ai vậy, hở bà?”
_“Tôi không biết, cô à!”
_“Tôi đoán ông ta là một nhà truyền đạo nào đó”, một người khác nói.
_“Bộ ở Bri-xơ-tôn (Bristol) hết người giải rồi sao phải rước ông ta đến chứ?”. Tôi giận dữ hét lên, tôi kiếm các tờ bích chương nào có tên Ê-rích Hớt-chinh (Eric Hutchings) để xé hết. Tôi đi khắp nơi và chỉ vài ngày tôi đã xé được rất nhiều bích chương. Cơn giận dữ của tôi vẫn không nguôi, nhưng lần này tôi thay đổi chiến lược: Thay vì đi xé những bích chương, tôi sẽ quăng một khúc củi vào mặt hắn, việc này thì bạn tôi đồng ý lắm. Lúc ấy, Biu-li Gờ-ra-ham (Billy Graham) được rất nhiều người biết đến, tôi gọi hai người: ông Biu-li Gờ-ra-ham (Billy Graham) và Hớt-chinh (Hutchings) là một cặp giả hình. Các bạn tôi tỏ ra lo lắng cho hành động liều lĩnh của tôi: “Nè, Đai-ơ-na (Diana), họ làm chuyện gì vậy? Họ có làm gì mày đâu?”. Tôi quát: “Chứ họ có làm gì tốt cho tao không?”. Tại sao lòng tôi đầy dẫy sự ganh ghét các Cơ-đốc nhân? Lu-xi-phe (Lucifer) là chủ của tôi rất không bằng lòng khi thấy số Cơ-đốc nhân bành trướng ở Brix-tôn (Bristol). một chiến dịch giảng Tin lành đại quy mô được tổ chức ở một Hội trường lớn, còn tôi, tôi nghĩ rằng tôi đã bị sa vào một cái bẫy rồi; tôi không có lối thoát và tôi vẫn tiếp tục sống trong con đường tội ác của tôi.

Bước đầu tiên đến tự do

Hôm đó, một đêm mùa thu năm 1964, trời thật đẹp. Đã ba tuần qua, từ ngày tôi xé những bích chương kia, thì tiếng đồn rằng Ê-rích Hớt-chinh (Eric Hutchings) đã tới. Tôi đã quên hết những gì về ông ta, vả lại, hôm đó là Thứ bảy nên tôi rất bận rộn trong nghề nghiệp. Tôi mặc quần áo theo nghề nghiệp của mình, đứng bên đường để đợi khách. Thình lình, tôi thấy một đám đông người đang tiến đến một địa điểm nào đó. Tôi phân vân không hiểu tại sao hôm nay có nhiều người đến giữa phố Bri-xơ-tôn (Bristol) này, rồi tôi để ý thì thấy một vài người trong họ có mang theo Kinh thánh. Tôi lẩm bẩm: “Ừ, đó là một đám người giả hình”. Thế rồi tôi lủi thủi theo sau đám đông và bước vào Hội trường ở Côn-xtơn (Colston Hall),. Tôi quyết định trong lòng rằng tôi sẽ cho Hớt-chinh (Hutchings) biết tôi nghĩ gì về ông ta và buổi giảng tối nay. Tối đó, tôi không mấy tỉnh táo. Tôi bị đẩy vào giữa đám đông người trong Hội trường. Tôi chỉ có một mục đích là: Chạy tới, đấm vào mặt Ê-rích Hớt-chinh (Eric Hutchings) một cái. Nhưng lạ thật, ông ta đã đến, trước khi tôi ra tay, ông ấy chỉ cho tôi một chỗ còn trống. Mọi người trong hàng ghế vội đứng lên để đi tôi vào. Tôi mặc một áo dài màu đen, cổ đeo một chuỗi hạt dài. Tôi cảm thấy khó chịu khi mọi người cứ chăm chăm nhìn tôi. Tôi chăm chú nhìn lên bục giảng. Ở đó có một hàng ghế của các vị mục sư và phía sau họ là ban hát mặc đồng phục trắng. Tôi bắt đầu thấy lúng túng, những người ngồi phía trước quay lại nhìn tôi. Họ nhìn tôi đăm đăm, khó mà làm cho họ quay đi chỗ khác được.

Buổi lễ bắt đầu với những bản Thánh ca thánh thót nhưng tôi không hát với họ, tôi đang suy nghĩ cách nào để ra khỏi đây mà không làm ai chú ý. Thật khó quá nếu đứng lên đi ra lúc này. bài Thánh ca chấm dứt, mọi người ngồi xuống trừ một mình tôi vẫn còn đứng, vì tôi còn đang tìm dịp để rút lui. Ngay sau đó, có một người đứng lên hát một bản Thánh ca rất êm dịu. Tôi chú ý lắng nghe. Nàng hát rằng:

“Tôi rất vui được nói cùng bạn những gì tôi nghĩ về Giê-xu. Từ khi tôi tìm được nơi Ngài là Người Bạn Chân Thật. Tôi muốn nói với bạn thế nào Ngài đã hoàn toàn thay đổi đời sống tôi. Ngài đã làm cho tôi những việc mà không ai có thể làm được. Cả đời tôi chất chứa tội lỗi, khi Ngài tìm kiếm tôi. Cả đời tôi chất chứa ưu phiền và cô đơn. Giê-xu đã choàng đôi tay Ngài quanh tôi, và Ngài đã dẫn dắt tôi đi theo con đường tôi đang phải đi. Không một ai lo liệu cho tôi bằng Giê-xu. Không một ai nhân từ bằng Ngài. Không một người nào khác có thể cất tội lỗi và sự tối tăm ra khỏi tôi. Ô, Giê-xu, Ngài lo toan cho tôi biết bao! ”

Có điều gì đó rất tuyệt diệu không thể giải nghĩa được đang xảy ra trong tôi, cái gì đó mà tôi chưa kinh nghiệm bao giờ. Tất cả đời sống tôi như được diễn ra trên màn ảnh, trí óc tôi lúc đó rất minh mẫn.t thấy như mình đang ở trong lớp học Trường Chúa nhật lúc còn thơ ấu để nghe cô giáo bảo: “Tại sao em không mời Chúa Giê-xu vào lòng em?”. Tôi thấy rõ những việc nhơ nhuốc, xấu xa mà tôi đã và đang làm. Tôi nhớ lại những bài hát tôi đã nghe được trong buổi giảng Tin lành ở phố Pát-đinh-tơn (Paddington) trước đây. Và bây giờ thì ca sĩ ấy đang hát rằng: “Giê-xu lo liệu, Giê-xu chăm sóc và Giê-xu có thể cất tội lỗi đi ”. Ôi, có thật như vậy không!? Có thể bảo rằng Giê-xu đang sống và Ngài là Đấng hay săn sóc? Có thể nào Ngài yêu tôi được chăng? Một con đĩ, một tên nghiện, một mụ phù thủy? Ôi! Nếu đó là sự thật, tôi sẽ yêu Ngài và chạy đến với Ngài liền. Tôi đã dại dột bỏ đi những năm tháng, ngày giờ phước hạnh này. tôi hoàn toàn quên mất rằng lúc ấy tôi đang một mình đứng giữa đám đông. Tôi hơi mắc cỡ khi cô ca sĩ chấm dứt. Bét-ti Lu-miêu (Betty Lou-Mills) là tên cô ca sĩ ấy, gương mặt nàng thật rạng rỡ như tỏa hào quang mà tôi chính từng thấy trên nét mặt ai tại những nơi tôi từng lui tới. Tôi run rẩy ngồi xuống. Ê-rích Hớt-chinh (Eric Hutchings) bắt đầu bài giảng của ông: “Nếu bạn không biết Chúa Giê-xu là Đấng Cứu Thế thì bạn là kẻ hư mất. Bạn bị chết trong tội lỗi của bạn. Kinh thánh chép rằng bạn là kẻ nô lệ...”. Ông ta nói đúng! Một sự yên lặng bao phủ hội chúng. Ông tiếp tục bài giảng cách nồng nhiệt hơn: “Nếu bạn đi nhà thờ mỗi Chúa nhật mà không để Chúa Giê-xu làm Cứu Chúa của bạn, thì bạn cũng là kẻ hư mất”. Tai tôi lùng bùng bảo những lời trên, và tôi muốn lặp lại âm thanh “Nghe rồi, nghe rồi!”, nhưng tôi kịp nhận ra rằng mọi người đang nhìn tôi, nên tôi yên lặng. Ê-rích Hớt-chinh (Eric Hutchings) tiếp tục: “Giê-xu đã chịu chết cho mọi người. Nếu ai trở lại cùng Ngài thì Ngài sẽ giải phóng người ấy ra khỏi xiềng xich của Sa-tan và đem người ấy đến sự tự do thật”. Tim tôi đập thình thịch. Ngài có thể giải thoát tôi được sao? Tôi không thể nhớ hết bài giảng tuyệt diệu đó. Cuối cùng có tiếng mời gọi: “Hãy đến với Giê-xu đêm nay! Hãy tiến luôn phía trước!” người ta bắt đầu lên phía trước. Ca đoàn bắt đầu hát: “Tôi đây là một tội nhân, nhưng huyết của Ngài đã đổ ra vì tôi, và Ngài muốn kéo tôi đến gần Ngài. Ôi, Lạy Chiên Con của Đức Chúa Trời, con xin đến, con đến ngay! ”.

Xiềng xich của Sa-tan dường như trói buộc tôi vào ghế. Tôi nghe rõ tiếng của quỉ sứ nói: “Mày thuộc về tao rồi, mày không được đi, đã quá trễ cho mày rồi, mày thuộc về tao rồi”. Tôi run lẩy bẩy từ đầu đến chân. Một trận chiến lớn diễn ra tranh chiến với quyền năng của sự tối tăm trong tôi. Chủ của tôi đang đánh trận để giữ tôi lại. Ca đoàn tiếp tục hát câu thứ hai.
Thật là một phép lạ, tôi còn đứng được trên đôi chân của mình, tôi bước từng bước tiến về phía trước. Sa-tan đã thất bại trong cuộc chiến. Sa-tan đã mất kẻ nô lệ của nó. Giê-xu là Đấng săn sóc tôi, dầu tôi là một tội nhân hổ nhục. Bây giờ tôi đang đứng phía trước, nước mắt tôi tuôn trào trên khuôn mặt lòe loẹt phấn son. Tôi thì thầm “Lạy Chúa Giê-xu, con xin đến đây với Ngài, xin cất sự tối tăm ra khỏi con”. Tôi đã không biết phải cầu nguyện như thế nào, nhưng có phải chúng ta cần phải biết cầu nguyện thế nào không nhỉ? Đấng Cứu Thế đã nghe lời thở than tự đáy lòng tôi và chấp nhận tôi mặc dầu tôi là con người xấu xa thậm tệ. O, thật là đêm phước hạnh, có lẽ giống như ở thiên đàng! Tại phòng hướng dẫn mọi việc lại khác hẳn. Tôi không phải là một người dễ dìu dắt. Sự sợ hãi và nghi ngờ lại xâm chiếm tâm khảm tôi. Tôi nghe cả tiếng của Sa-tan nói: “Mày không thể thay đổi được, mày thuộc về tao rồi”. Một sự lo lắng bao trùm tôi. Rồi cuộc sống sau này của tôi sẽ ra sao? Có thể nào tôi sống thiếu thuốc được chăng? Làm sao tôi có thể bỏ được mọi sự bây giờ? Có rất nhiều Cơ-đốc nhân chỉ cho tôi xem Ngài câu Kinh thánh, nhưng tôi không thể tiếp nhận. Tôi lo sợ phải nói ra cho họ biết cuộc sống của tôi. Tôi e rằng họ sẽ bỏ tôi nếu họ biết tôi là một phù thủy, một gái mãi dâm và là một tay nghiện có hạng... Tôi chỉ nói với họ rằng tôi chỉ là một người ghiền. Làm sao tôi biết chắc rằng họ sẽ không từ bỏ tôi? Họ nói: Nếu bạn mời Chúa Giê-xu vào lòng bạn thì mọi sự sẽ ổn thỏa ngay! Tôi không tin mọi việc lại dễ dàng thế, tôi đồng ý cmg, mặc dầu khó làm cho tôi tin những điều họ nói là thật. Có lẽ họ đúng, đến sáng mình thức dậy, có thể mọi sự sẽ đổi khác?

Tôi nghĩ như vậy. Một phụ nữ Cơ-đốc đã trò chuyện với tôi, đó là là bà Me-ri Hớt-chinh (Mary Hutchings). Bà nói: “Tôi sẽ cầu nguyện cho cô”. Tôi thích bà lắm ngay từ lúc đó. Sau cùng tôi từ giã bà, rồi mang về một quyển Tin lành Giăng và một quyển sách nhỏ nữa có tựa đề “Bước Đầu Tiên Với Chúa Cứu Thế”. Tôi là người về trễ nhất, lúc đó đã hơn nửa đêm, mọi người khác đã về từ lâu.

Một số gái mãi dâm đang đứng chật cả góc đường. Thấy tôi, họ vội gào lên: “Ê, Đai-ơ-na (Diana), mày đi đâu từ tối đến giờ vậy? Tụi tao kiếm mầy quá chừng!”. Tôi trả lời: “Tao vừa được cứu ở Hội trường Côn-xtơn (Colston Hall)”. Họ nghĩ rằng tôi lừa họ nên cười lớn. _”Tao nói thật đó, tao mới vừa dâng lòng tao cho Chúa Giê-xu ở Hội thánh”. Họ chẳng tin lời tôi chút nào.
_“Nè, Đai-ơ-na (Diana), lại đây! Tụi tao là bạn của mày mà”

_“Thì tao hiểu tụi mày mà. Tao đâu có loại trí, tao nói thật đó, bây giờ tao phải về nhà để đọc quyển Kinh thánh của tao”. Tôi đưa cho họ coi các sách mà tôi mắt nhận được. “Chúc tụi mày ngủ ngon, tao về đây!”.
Tôi vừa làm một việc mà tôi không ngờ được: miệng tôi đã thốt ra những lời nói về Chúa Giê-xu. Tôi đã làm chứng về Ngài mặc dầu chẳng ai dạy tôi như vậy cả. tôi đang bắt đầu đi trên con đường hẹp, Chúa Giê-xu đã chú ý đến tôi, bảo vệ tôi cho đến khi tôi giựt được sự giải phóng lớn lao của Ngài, chân tôi đang đi trên đường hẹp. Tôi đã bắt đầu bước tới sự tự do.


Tìm kiếm sự giải phóng

Sáng hôm sau tôi thức dậy, những sự việc xảy ra hôm trước lần lượt diễn ra trong đầu tôi, tôi ngủ không ngon lắm trong đêm đó. Tôi nghĩ, có lẽ mình vừa nằm chiêm bao, nhưng không phải chiêm bao vình quyển sách Tin lành đang nằm cạnh tôi đây. Vì tôi đã hứa với các chứng đạo viên và các bạn đêm đó rằng tôi sẽ đọc hai quyển sách ấy, nên đêm qua, lúc trở về nhà, tôi đã đọc quyển sách Tin lành Giăng từ đầu đến cuối, không phải là tôi hiểu gì trong đó, nhưng tôi muốn giữ lời hứa thôi. _“Cuộc sống có thể thay đổi bây giờ không? Có thể mọi sự sẽ đổi khác không?”, tôi lo lắng nghĩ như vậy. rồi những ngày kế tiếp trôi qua, sự nghi ngờ lại chất đầy trí não tôi. Làm thế nào tôi có thể hy vọng sống được đời sống Cơ-đốc nhân? Làm sao tôi có thể bỏ thuốc, bỏ rượu, bỏ nghề mãi dâm? Thật khó quá cho tôi! Còn phù phép của tôi nữa thì sao? Làm sao tôi có thể đuổi nó đi được? Một giọng nói thành tiếng rõ ràng của Luy-xi-phe (Lucifer): “Mày không thể bỏ những thứ này được, mày đã thuộc về tao rồi, đã quá trễ cho mày”. Tôi nghĩ nó nói đúng. Tốt hơn hết là mọi sự qua một bên. Tôi quăng quyển Tin lành Giăng vào hộc tủ rồi đi uống rượu ở một quán gần chỗ làm. Trong lúc nhấm nháp rượu, tôi nhớ lại giọng hát của người ca sĩ hôm nọ: “Không một ai khác có thể cất tội lỗi và sự tối tăm ra khỏi tôi, Ôi, Giê-xu, Ngài lo lắng cho tôi dường nào! ”. Thật là ngớ ngẩn, tại sao bài hát cứ đeo đuổi mình? _“Hãy quên điều đó đi”, Luy-xi-phe (Lucifer) lại nói nữa, “hãy uống nữa đi rồi sẽ quên hết”. Thế nhưng, tôi chẳng quên được những điều đó chút nào, ngay cả lúc tôi uống thật nhiều rượu. Làm sao tôi có thể quên được điều này, lúc nào tôi cũng nghe: “Giê-xu săn sóc tôi, Ngài yêu tôi ”. Dù lúc nào, hoặc lang thang nơi đường phố, hay lúc ngồi trong quán, cả lúc chích thuốc, những lời dịu ngọt đó cứ vang lên bên tai tôi, bảo tôi rằng Giê-xu lo lắng cho tôi lắm. _“Đừng chú ý đến nữa, những lời ấy không phải cho hạng người như mày đâu”, Luy-xi-phe (Lucifer) bảo thế. Tôi nghĩ có lẽ mình sẽ hóa điên mất. Con người tôi chính là bãi chiến trường tranh chấp giữa điều ác và chân lý, giữa quyền lực của sự tối tăm và Chúa Cứu Thế, Con Một của Thượng Đế.

Tôi nhận được một là thư của của chứng đạo viên hôm nọ. Tôi rất ngạc nhiên và cảm động về chẳng bao giờ tôi nhận được lá thư của ai. Đây là một lá thư rất thân ái: “Tôi đang cầu nguyện cho cô, mời cô đến hội trường lần nữa nhé”. Mặc dầu tôi rất cảm động nhưng tôi không chắc có thể trở lại hội trường nữa không? Luy-xi-phe (Lucifer) lại bảo tôi “Đừng đi, mày thuộc về về tao rồi”. Giọng hắn rất dữ dằn. Tâm trí tôi bấn loại, nhưng cuối cùng tôi đã đi. Như có quyền lực dịu ngọt nào đó đã kéo tôi đến buổi nhóm, tôi dự hai đêm kế tiếp nữa. Cũng ca sĩ hôm nọ, cũng vẫn khuôn mặt vui vẻ đó,và tôi ao ước làm sao được như nàng để phục vụ Chúa Giê-xu, được thoát khỏi quyền lực của sự tối tăm.

Chính ngay tối đó, Luy-xi-phe (Lucifer) hiện rõ hình hài, đứng cạnh giường ngủ tôi. Tôi không thể lầm được vì tôi đã từng thấy hắn và nghe hắn biết bao lần rồi. “Mày thuộc về tao, mày phải vâng lời tao; hoặc lánh xa Cơ-đốc nhân hoặc phải chết”. Gương mặt hắn đen xì trông rất dữ tợn. Tôi thấy một bàn tay khổng lồ lông lá vồ lấy tôi, tôi cố gắng vùng vẫy để thoát ra, tôi cố gắng cầu nguyện nhưng không hiện nghiệm. Quyền lực của Sa-tan quá mạnh đối với tôi. Rất rõ ràng, rất kinh tởm! Tôi nghĩ: “Có ích lợi gì đâu, mình đang ở dưới quyền của hắn và đã thuộc về hắn rồi, mình chẳng bao giờ trở thành một Cơ-đốc nhân thật sự”. Lại nữa, những lời ca của ca sĩ lại vang lên bên tai tôi: “Ta sẽ chống cự cho đến khi ta được tự do, tôi sẽ tìm kiếm chop đến khi ta gặp được sự tự do mà ta hằng mong mỏi ”. Thật là tuyệt diệu khi biết rằng một khi Chúa Giê-xu đã bắt đầu hành động trong ai đó thì Ngài chẳng bao giờ rời khỏi họ hoặc để cho họ chiến đấu một mình. Chúa Giê-xu chẳng bao giờ rời bỏ tôi, bây giờ tôi là con của Ngài. Mặc dầu cuộc chiến chỉ bắt đầu khi Giê-xu làm cho tôi nhận thức được sự hiện diện của Ngài mà cứ vững tâm giữ lòng khao khát được giải thoát khỏi xiềng xích. Người nữ chứng đạo đến thăm tôi, bà nói:

_“Nếu cô thật sự yêu mến và theo Giê-xu, cô phải bắt đầu liên lạc với các Cơ-đốc nhân khác, cô hãy gia nhập một Hội thánh Tin lành nào đó”
_“Tôi đồng ý, nhưng nhà thờ Tin lành ở đâu, hở bà?”
_“Chúng tôi không khuyên cô gia nhập vào một nhà thờ nào, hãy đến bất cứ Hội thánh Tin lành nào cũng được, có nhiều lắm ở quanh đây”. Không có thời giờ nhiều để tôi nói cho bà ấy biết rằng tôi là một phù thủy, một gái mãi dâm và một tên nghiện. Tôi lại lo sợ, nếu mọi người biết sự thật về tôi, rồi họ sẽ nghĩ gì?

Ra phố hôm nay là một việc bất từng. Tôi dạo qua mấy nhà thờ rồi, nhưng tôi chẳng thấy nhà thờ Tin lành đâu cả. tôi chỉ thấy nhà thờ Báp-tít và nhà thờ Anh quốc cùng các giáo hội khác thôi. Người chứng đạo nói có rất nhiều nhà thờ chung quanh đây, nhưng tôi không thể tìm được chỉ vì tôi đi tìm cái nhãn hiệu bên ngoài, từ ngữ không có nghĩa gì với một người như tôi, không gì cả.

Điều quan trọng là tôi muốn biết nhiều hơn về Giê-xu, tôi cố gắng thay đổi lối sống, nhưng nó vẫn không thay đổi trừ phi có một người nào đó giúp tôi, mặc dầu tôi đi đến nhà thờ để tìm giải thoát đi nữa. Bây giờ nếu bạn bảo bất cứ một cô gái mãi dâm nào đi nhà thờ, cô ấy sẽ cười và bảo: “Tôi hả? Tôi sẽ giống ai ở nhà thờ? Chắc không ai muốn tôi có mặt ở đó đâu”. Như thế, bạn có thể tưởng tượng tôi có cảm giác thế nào khi bước vào nhà thờ, điều mà dường như không thể xảy ra được đối với một người như tôi.

Tôi chẳng bao giờ quên được cảm tưởng đầu tiên khi tôi đến nhà thờ Tin lành về một tối nọ. Tối hôm đó, có rất đông tín hữu nhóm lại. Tôi e ngại nhìn hội chúng là những người có vẻ đáng kính trọng và thánh thiện. Phản ứng của tôi là hãy mau thối lui đi, nhưng không còn một chỗ trống nào phía sau, chỉ còn hai hàng ghế trống trước tòa giảng. Không có một nhân viên tiếp tân nào giúp tôi cả, tôi phải một mmh lấy can đảm tiến về phía trước để kiếm chỗ ngồi. Tôi vô cùng bối rối và lại một lần nữa, tôi thấy mọi cặp mắt đều đổ dồn về phía tôi. Tôi cũng mặc đồ đen giống như bữa đầu tiên tôi đến buổi giảng Tin lành... Tôi phân vân không biết tại sao nhiều những người nhìn mình như vậy.

Buổi lễ bắt đầu bằng một bài Thánh ca, rồi ông mục sư cầu nguyện rất dài, rất nhiều vấn đề. Bản Thánh ca nữa tiếp theo rồi ông đọc Kinh thánh. Tôi chỉ có quyển Tin lành Giăng trong tay mà vị mục sư thì đọc sách khác. Cuối cùng vị mục sư bắt đầu giảng. Tôi chẳng hiểu một lời nào của vị mục sư hôm đó. Ông dùng những từ ngữ thuộc về thần học nên chẳng cảm động được tôi. Không có điều nào đơn giản cả. tôi chỉ muốn nghe một vài điều nào nói về Giê-xu thôi. Ví dụ như Giê-xu có thể đem bạn đến sự tự do, Giê-xu yêu bạn... vì tôi chỉ có thể hiểu những điều như vậy. Tôi bắt đầu thấy mệt mỏi và thèm thuốc. Tôi không thể ở đó lâu hơn nữa nên bước ra khỏi nhà thờ. Tôi đốt một điếu thuốc. Tôi nghĩ chắc mình chưa gặp cơ hội tốt, thôi cố gắng trở lại xem. Tôi bước vào nhà thờ, ngồi lại phía trước. Tôi thích nhất là giờ cầu nguyện. Tôi cũng cầu nguyện với ước mong Giê-xu sẽ hiểu tôi. Buổi nhóm chấm dứt. Vị mục sư ra đứng trước cửa để bắt tay chào mọi người. Tôi cố gắng lướt qua tránh mặt ông, nhưng tôi đã thất bại. Vị mục sư rất nhã nhặn với tôi. Ông tươi cười nói:

_“Chào cô, chúng tôi chưa gặp cô lần nào phải không?”
_“Dạ, chưa. Tôi chưa lần nào vào đây cả”.
_“Điều gì đã khiến cô đến đây, tối nay?”, ông tiếp, sau vài giây.
_“Tôi đã đến một buổi giảng Tin lành tại Hội trường Côn-xtơn (Colston Hall) và tôi đã dâng lòng tôi cho Giê-xu”

Tốt lắm! Tôi có thể giúp cô trên bước đường theo Chúa không?”
Tôi chợt nghĩ có lẽ là dịp tiện cho mình đây, tôi vội vàng trả lời:
_“Tôi không biết, nhưng nếu ông có thể! Ông biết không, tôi là một cô gái mãi dâm, một tên nghiện thuốc”.
Ông nhìn tôi quá đỗi ngạc nhiên, rồi mặt ông tái đi. Những người quanh đấy đứng im phăng phắc nhìn tôi. Sau khi lấy lại bình tĩnh, vị mục sư tiếp: “Xin mời cô đến lần sau nhé, chào cô”. Không có một ai muốn giúp tôi cả. nào, Giê-xu của họ ở đâu mà họ đã nói nhiều về Ngài chứ nhỉ?

Bây giờ nhìn lại quá khứ tôi thấy buồn cười quá. Những tín hữu cứ đi nhà thờ từ Chúa nhật này qua Chúa nhật khác khi không có việc gì xảy ra đụng chạm đến họ hoặc làm phiền cho buổi nhóm của họ. Thật là điều rất kỳ dị cho họ khi thấy một người như tôi bước vào nhà thờ, một người khác hẳn họ... Có lần tôi nghe một truyền đạo nói: “Chúng ta phải sẵn sàng cho mọi sự”. Nhưng họ chẳng sẵn sàng cho tôi tí nào. Kết quả là chẳng có gì tồn đọng lại trong lòng tôi từ khi bước vào cho đến khi ra khỏi nhà thờ. “Mình sẽ tiếp tục đi đâu nữa? Mình sẽ làm gì đây? Mình sẽ tìm được sự bình an ở đâu trong khi mình đang sống giữa một thành phố đầy dẫy nhà thờ này?”.
Vài tuần lễ trôi qua, và tôi cũng còn cố gắng đi tìm kiếm. Cuộc chiến càng trở nên dữ dội hơn. Luy-xi-phe (Lucifer) không bỏ sót một cơ hội nào trong nỗ lực kéo tôi trở lại với nó. Cuộc chiến càng căng hơn với nhiều việc khác xảy ra nhiều hơn, tôi lang thang đi vào rất nhiều nhà thờ và tại một vài nơi tôi có nghe nhắc đến huyết của Chúa Giê-xu. Khi nghe nhắc đến Huyết của Chúa Giê-xu thì quyền lực của sự tối tăm vây chặt tôi, điều khiển tôi, bắt tôi phải làm những chuyện trái phép. Tôi hành động theo đường gian ác của Sa-tan. Tôi túm lấy Kinh thánh và xé nát, tôi xé Thánh ca và quăng chung quanh nhà thờ. Tôi hất cái khay dự tiệc thánh trong đó có bánh mì và rượu nho. Tôi nằm lăn dưới nền nhà thờ, chống đối, kêu gào, quằn quại như một con rắn. Rồi thình lình tôi trở lại bình tĩnh và chẳng nhớ mình đã làm gì cả.; rất nhiều lần tôi chạy ra khỏi nhà thờ ôm mặt khóc nức nở, không ai có thể hiểu tôi cũng chẳng ai biết cái gì đã khiến tôi phải hành động như vậy. Vài người cho rằng tôi bị đau thần kinh. Nhưng tôi thì biết những điều tôi làm đó chẳng phải là tôi nhưng là một động lực khác thúc đẩy tôi, quyền lực của sự tối tăm ở trong tôi bức ép tôi làm.

Lúc ra ngoài nhà thờ, tôi cảm thấy có bàn tay vô hình xô đẩy tôi làm những điều mà tôi không muốn làm. Trước kia, tôi làm đĩ, thực tập ma thuật, uống rượu, chích ma túy mà không chút do dự, nhưng kể từ khi tôi dâng lòng mình cho Giê-xu thì những việc tôi đã làm đó không còn là ý muốn của tôi nữa, nhưng tôi bị bắt phải làm theo một quyền lực trong tôi điều khiển tôi.
Vì cuộc chiến không giảm bớt chút nào nên tôi quyết định tốt hơn là đừng đi nhà thờ. Tôi lý luận “Có lẽ mình điên mất, vả lại, mình đi nhà thờ có ích gì đâu”. Tôi gần như thối lui rồi. “Kinh thánh chép: Hãy tìm sẽ gặp, hãy gõ cửa thì mở cho _Giê-xu lo liệu, Giê-xu săn sóc”. Trong lúc chán nản, những lời trên lại vang lên trong tai tôi rõ ràng hơn bao giờ hết. Thánh Linh đã giúp tôi cố tìm cho đến khi nào gặp được. Tôi muốn sống cho Giê-xu nếu Ngài yêu tôi.

Một sáng Chúa nhật kia, tôi cố gắng thử một lần nữa. Chúa Giê-xu đã tìm kiếm tôi từ trong tối tăm, từ trong cái lầm lẫn của tôi. Tôi muốn đến nhà của Chúa để cầu nguyện, nhưng khi tôi bước vào nhà thờ thì Sa-tan liền nắm lấy quyền điều khiển tôi... Khi tôi tỉnh lại, tôi thật ngỡ ngàng: Cái khay tiệc thánh bị nghiền nát với rượu nho bị đổ tung tóe. Tôi ra ngoài nhà thờ khóc lóc nức nở rồi đâm đầu chạy xuống đường giống như ở địa ngục với các quỉ dữ. Tôi cố sức chạy, Luy-xi-phe (Lucifer) lên tiếng: “Tốt hơn hết là mày chết lúc này đi, chết đi, chết đi, chết, chết...”. Hắn chế nhạo tôi. Tôi chạy như một con hổ đuổi theo một con mồi. Tôi đến trước các cầu nhỏ, nhảy qua lan can suýt rớt xuống nước, thì thình lình một người đàn ông kéo tôi lại. Ông ấy nói: “Cô có biết cô đang làm gì không? Đừng dại dột thế!”. Tôi xô ông ta rồi lại chạy nữa. Tôi ẩn mình vào một phòng điện thoại khóc nừc nở, toàn thân tôi run lẩy bẩy. Khi dần dần tỉnh lại, nhìn lên tường tôi thấy số điện thoại của một vị mục sư, ông Xtan-ly-Gieo (Stanley Jell). Tôi đọc lại rồi gọi điện cho ông. Tôi không nhớ tôi đã nói gì với ông vì tôi đang ở trong tình trạng bất an. “Xin mời cô đến nhà thờ”. Ông cho tôi tên ông và địa chỉ, vì vậy, chẳng bao lâu tôi có mặt tại nhà thờ Báp-tít ở đường Nữ hoàng Bờ-rít-tôn (Bristol). có hai người đàn ông đang đứng đó đợi tôi. Một là mục sư Gieo (Jell), và một là truyền đạo Đen-ni Cờ-lát (Dennis Clark). Họ rất tử tế và tỏ ra thông cảm với tôi trong lúc tôi nức nở kể cho họ nghe một phần trong cuộc đời tôi. Lúc đó, quyền lực của Sa-tan lại nổi dậy trong tôi. Tôi chống cự hai vị này khi họ đặt tay trên đầu tôi để cầu nguyện. Hai ông có vẻ không ngạc nhiên lắm về hành động của tôi, họ chỉ thôi cầu nguyện vì tôi chống đối dữ quá. Họ vẫn nói chuyện với tôi rất tử tế. Họ bảo: “Chúng tôi biết một người có thể giúp cô đó là mục sư Báp-tít ở bờ biển Tên ông là A-thơ Nên (Arthur Neil). Chúng tôi sẽ liên lạc với ông và sẽ cho cô biết khi nào cô gặp ông ấy được”. Đây là cơ hội tốt cho tôi. Vâng, cuối cùng tôi đang ở trên con đường đi đến tự do.
(còn nữa)








Tác giả: Doreen Irvine