Một ngày mùa đông, khi đang trên đường về nhà, Troy đi qua một cửa hàng nhỏ có treo biển: Nhận vẽ tranh chân dung. Nhìn qua cửa kính thấy ông hoạ sỹ già vẽ những bức chân dung rất đẹp, Troy quyết định bước vào. Anh ta cũng muốn vẽ một bức chân dung của mình, nhưng lý do lớn hơn là ngoài trời gió lạnh quá, mà căn nhà thì thật là ấm áp.
Sau khi thoả thuận, Troy thoải mái ngồi trên ghế sofa trong căn phòng nhỏ để hoạ sỹ vẽ chân dung với giá 200 ngàn. Vài giờ sau, bức chân dung hoàn thành, Troy nghĩ: “Anh ta vẽ đẹp thật, rất có thần, nhưng ngồi có một lúc mà mất những 200 ngàn đắt quá”.
Nghĩ vậy, Troy giở giọng: “Bức tranh này tôi chỉ trả 50 ngàn thôi”. Ông họa sỹ ngớ ra: “Ông đã đồng ý giá 200 ngàn thì tôi mới vẽ, nếu không đồng ý thì ông nên nói ngay từ đầu chứ”.
Troy vênh váo: “Một hoạ sỹ quèn như ông giá như vậy là được rồi, với lại bức chân dung của tôi, ông cũng chẳng bán được cho ai ngoài tôi đâu”.
Hoạ sỹ tức giận: “Vậy thì tôi không bán, ông xảo trá, lật lọng như thế ông sẽ phải trả giá”. Troy cười khẩy: “50 ngàn không muốn lấy thì chả có xu nào hết” và xô cửa ra về.
Nhiều năm sau, Troy đã là một doanh nhân thành đạt có tiếng trong thành phố. Một ngày, ông ta được mời đến dự triển lãm tranh của một hoạ sỹ nổi tiếng. Tới nơi Troy bàng hoàng khi nhìn thấy bức chân dung năm xưa của mình được treo chính giữa phòng tranh, có tựa đề: “Kẻ lật lọng” và ghi giá bán 100 triệu đồng, Thấy ông hoạ sỹ năm xưa tiến lại chào, Troy tức điên lên: “Tại sao ông dám? Gỡ ngay bức tranh này xuống”. Hoạ sỹ cười bảo: “Tôi chỉ gỡ xuống khi có người mua thôi”.
Thấy khách đến phòng tranh mỗi lúc một đông hơn, Troy nhìn hoạ sỹ rồi rít qua kẽ răng: “Tôi sẽ mua nó, hãy gỡ ngay xuống”. Cầm bức tranh rồi ngậm ngùi viết chi phiếu 100 triệu đồng đưa cho hoạ sỹ, Troy vừa tiếc của vừa xấu hổ, lủi nhanh ra về.
Vỏ quýt dày có móng tay nhọn, đừng vì cái lợi trước mắt của bản thân mà sống lật lọng và coi thường người khác, vì bạn không thể ngờ được hậu quả của nó sẽ đến lúc nào và như thế nào đâu.
(st)