Vào khoảng thập niên 60, trong một xóm nhỏ bình dị, độ hai mươi nóc gia ở Q4 Sài Gòn, có đám nhóc tì vô tư lự, suốt ngày xúm xít nô đùa, trêu ghẹo, chọc phá chẳng biết buồn là gì.
Đám con gái thì tụ tập nhảy dây, lò cò, đánh banh đũa, chơi ô quan ... Bọn con trai thì bày trò chơi bông vụ, tạt lon, chọi đáo, bắn đạn, u, năm mười (trốn tìm)...
Ngoài các trò chơi vận động, chúng còn có các trò chơi "mùa": "mùa" dây thung "mùa" nút khoén, bao thuốc, giấy kẹo, giấy hình, đạn(bi)... Dây thung , giấy hình đồng giá. Các loại còn lại mệnh giá cao thấp tùy theo dễ hay khó tìm trên "thị trường" (vd: bao thuốc Pallmall=1000, Salem & Basto=50). Và cứ thế, chơi hết "mùa" nầy, chán, chuyển qua "mùa" khác, quanh năm suốt tháng, cuộc chơi không hề gián đoạn.
Hình thức chơi ăn thua cũng có nhiều loại tùy theo "mùa" như: tạt (bao thuốc) bắn (đạn) chọi & thẩy (nút khoén) búng(dây thung) đánh bài cào, đỗ xí ngầu, lắc bầu cua...
Trong sinh hoạt của các nhóc, chuyện giận hờn cãi lẫy xảy ra như cơm bữa. Rồi chẳng bao lâu lại huề, rồi cãi rồi huề. Đúng là con nít.
Ở đám con nít ấy, có thằng nhóc dáng gầy gò, mảnh khảnh, nhưng lại là đầu têu trong các trò chơi, ra luật lệ chơi và cho mệnh giá. Nó được lũ nhóc nể phục, vì đã làm hột bầu cua bằng mốp, trông giống như hột "chợ", đem qua rạp hát Nam Việt gần chợ trời Huỳnh Thúc Kháng lắc, và gom tiền đầy hai túi quần về đãi bạn bè. Thằng ấy là tui ..
Lúc bấy giờ, với đám nhóc tì, chơi là chính, học là chuyện nhỏ, vì hồi ấy ở cấp tiểu học, học sinh học rất nhẹ nhàng.Các lớp Năm, Tư, Ba, Nhì chỉ cần vào lớp chăm chú nghe Thầy Cô giảng, về nhà dành chút thời gian học hoặc làm bài là ổn. Chỉ có lớp Nhứt hơi căng, phải "gạo" bài nhiều, mới có hy vọng đậu vào Đệ Thất trường công, "ao" phải học trường tư đóng tiền!
Ngoài phương pháp giáo dục nhẹ nhàng, phù hợp với lứa tuổi, học sinh con nít còn hưởng một nền giáo dục rất nhân văn, hầu hết đều được học bài thuộc lòng:
Tan buổi học mẹ ngồi tựa cửa
Mắt trông con đứa đứa về dần
Xa xa con đã tới gần
Các con về đũ quây quần bữa ăn.
Cơm dưa muối khó khăn mới có
Của không ngon nhà khó cũng ngon
Khi vui câu chuyện thêm giòn
Chồng chồng vợ vợ con con một nhà.
Một bài thơ với ngôn từ bình dị, mộc mạc nhưng đầy cảm xúc, để diễn tả hạnh phúc trong cảnh nghèo và tấm lòng cha mẹ. Đây đúng là tuyệt tác cho tuổi thơ, giúp chúng vui sống và luôn hướng về gia đình.
Năm tháng qua, nay đám nhóc xưa đã già!
Cuộc sống với bao xô bồ, lo toan của cơm áo gạo tiền, thằng đầu têu năm xưa thường tìm lại những ký ức êm đềm của tuổi thơ, nó như trút được bao nỗi ưu phiền, lòng cảm thấy nhẹ nhàng thanh thản.
Còn các bạn, hãy thử tìm về những NHŨNG NGÀY XƯA THÂN ÁI xem sao?