Có một ông vua nọ rất yêu thích thằng Đần. Thằng nầy ngu đần ngu độn, nói ra toàn những lời xuẩn ngốc. Mỗi khi có chuyện buồn, vua thường nói với thằng Đần cho vui. Vua có cho nó cây gậy, gọi là “gậy đần.” Khi ban cho nó, vua có nói, “Hễ ai mà đần hơn mi, mi có thể trao chiếc gậy nầy cho hắn.”
Thế rồi một ngày kia vua lâm trọng bệnh, mặt ủ mày châu, thằng Đần tới thăm. Vua nói với Đần:
- Đần ơi, ta sắp đi đây.
- Vua đi đâu? Đần hỏi.
- Không biết.
- Khi nào bệ hạ đi?
- Cũng không biết.
- Nơi bệ sắp đến như thế nào?
- Cũng không biết luôn!
Suy đi nghĩ lại một hồi, thằng Đần chẳng hiểu gì hết. Bất chợt mắt nó sáng lên, chạy đi lấy cây gậy đần rồi nói với vua:
- Đức vua ơi, ngài đi đâu mà không biết, lúc nào đi cũng không, chỗ đến như thế nào cũng không biết, thế thì hôm nay tôi xin trao lại cho ngài chiếc gậy nầy, bởi vốn dĩ ngài xứng đáng nhận nó hơn tôi!
Quý vị có biết mình sẽ đi đâu sau khi thở hơi cuối cùng không? Hơn thế nữa, quý vị cũng không biết lúc nào mình đi thôi, cho nên cần phải chuẩn bị sẵn sàng.