Lời Kinh Thánh

Chúng nghe vậy, lòng như kim châm, bèn hỏi Phi-e-rơ và các sứ đồ khác rằng: “Hỡi anh em, chúng tôi phải làm chi?” Phi-e-rơ bảo rằng: “Hãy ăn năn, ai nấy phải nhơn danh Jêsus Christ chịu báp-têm, để tội mình được tha, rồi sẽ nhận lãnh sự ban tứ là Thánh Linh . Công vụ 2:37-38

Sunday, July 21, 2013

Ô SUSANNA


Quả là một đời sống rất khó khăn. Bà là người con thứ 25 trong một gia đình tín đồ Tin lành. Mặc dù rất thông minh, song bà rất ít học. Dù có ý chí rất mạnh mẽ, bà đã sống trong thời kỳ đàn ông thống trị cả gia đình. Bà đã lấy một người lớn tuổi hơn và đã sanh cho ông 19 người con. Chín người trong số đó đã chết. Ngôi nhà của bà đã bị thiêu rụi, kho vựa của bà sụp đổ, sức khoẻ bà tàn lụn đi, và bà đã sống với một con chó sói bên thềm cửa.


Bà là Susanna Wesley.
Samuel và Susanna Wesley, thành hôn năm 1689, bắt đầu làm chủ toạ Hội thánh ở thị trấn nhỏ Epworth vào năm 1697. Họ đã hầu việc Chúa ở đó 40 năm, chịu đựng những khó nhọc như sau đây:
+ Tiền lương của Samuel rất ít ỏi (và ông không có khả năng quản lý nó) đến nỗi ông bị ném vào nhà tù của những chủ nợ, để Susanna lại tự lo liệu cho bản thân mình.
+ Hai người có ý chí rất mạnh và hay tranh luận với nhau. Samuel từng cầu nguyện cho nhà vua và chờ đợi tiếng “Amen” của Susanna. Bà không thốt ra tiếng ấy. Bà nói: “Em không tin hoàng tử xứ Cam sẽ lên ngôi”. Khi ấy Samuel nói: “Vậy thì em và anh phải chia ra, vì nếu chúng ta có hai vua, chúng ta phải có hai cái giường”. Họ phân rẽ nhau, chỉ hội hiệp lại chỉ khi có cái chết của nhà vua.
+ Họ cũng bất đồng về chức vụ của Susanna, vì các bài học Kinh Thánh của bà lôi kéo nhiều khán thính giả hơn các bài giảng của ông.
+ Susanna cho ra đời một đứa con gái trong kỳ bầu cử năm 1705. Cô y tá, bị kiệt sức vị tiệc tùng thâu đêm, đã ngủ quên đến sáng hôm sau trong khi bà sanh đứa bé ra và đã làm ngạt thở đứa bé.
+ Susanna thường dậy sớm, giao các bổn phận trong nhà cho mấy đứa con. Nhưng có mấy đứa rất bướng bỉnh đến nỗi bà gọi chúng là “một tai vạ thường trực”.
+ Anh của bà, hứa với bà một món quà khá lớn, đã biến mất cách bí mật và chẳng còn nghe nói tới nữa.
+ Sau cùng, vào ngày 21 tháng 7 năm 1731, Susanna đã mô tả một tai nạn trong đó mấy con ngựa của bà đã bỏ chạy tán loạn, ném Samuel ra khỏi toa xe và làm cho ông bị thương đến nỗi ông không còn mạnh giỏi được kể từ ngày đó.
Một đời sống đầy khó khăn. Thế mà…
Thế mà giáo xứ tại Epworth đã được định cho trở thành nơi đáng nhớ nhất trong lịch sử Anh quốc, vì từ đó ra hai nhà truyền đạo lỗi lạc nhất trong mọi thời đại, John và Charles Wesley. Và người mẹ đã nuôi dạy họ đã làm lay động cả thế giới.
“…há chẳng phải như là hư không sao? Vậy bây giờ, Đức Giê-hô-va phán: Hỡi Xô-rô-ba-bên, ngươi khá can đảm; còn ngươi, Giê-hô-sua, con trai Giô-xa-đác, thầy tế lễ cả, cũng khá can đảm; Đức Giê-hô-va lại phán: Cả dân sự trong đất, các ngươi cũng khá can đảm, và hãy làm việc; vì ta ở cùng các ngươi, Đức Giê-hô-va vạn quân phán vậy. Lời giao ước mà ta lập với các ngươi khi các ngươi ra khỏi Ê-díp-tô cùng Thần ta ở giữa các ngươi: chớ sợ hãi”. (Aghê 2.3b-5).
Sưu Tầm