Lời Kinh Thánh

Chúng nghe vậy, lòng như kim châm, bèn hỏi Phi-e-rơ và các sứ đồ khác rằng: “Hỡi anh em, chúng tôi phải làm chi?” Phi-e-rơ bảo rằng: “Hãy ăn năn, ai nấy phải nhơn danh Jêsus Christ chịu báp-têm, để tội mình được tha, rồi sẽ nhận lãnh sự ban tứ là Thánh Linh . Công vụ 2:37-38

Sunday, July 21, 2013

SỰ TÀN BẠO TINH VI


Tiếng lách cách của ngọn lửa lôi cuốn sự chú ý của người dân sống gần đấu trường Maximus ở Rome vào ngày 18 tháng 7 năm 64. Những cây kèn trỗi lên báo động, nhưng những ngọn gió thổi vào ngọn lửa thành một cảnh rùng rợn lan khắp cả thủ phủ La-mã, gào lên trong cả tuần lễ chẳng ai kiểm soát được. Hàng ngàn người chết, và hàng trăm ngàn người trở thành vô gia cư. Có tiềng đồn rằng chính Hoàng đế đã châm ngọn lửa đó ấy là Nero 26 tuổi.

Nero đã trở thành Hoàng đế 10 năm trước đó, và hầu như từ lúc ban đầu, vị Hoàng đế trẻ tuổi nầy đã tự nhồi nhét cho mình tư tưởng dâm dục. Ông ta đã xếp đặt những vụ giết chết mẹ, vợ, các đối thủ, và kẻ thù của mình. Đồng thời, ông ta kiếm được sự khen ngợi vì những theo đuổi về mỹ thuật và điền kinh. Ông ta bắt đầu nghĩ mình là một vị thần, mặc dù ông ta đã: “thoái hoá với bụng phệ căng phình ra, suy yếu và tứ chi teo lại, khuôn mặt mập, da thâm, mái tóc quăn màu vàng, và đôi mắt xám mờ dần”.
Những tiếng đồn về sự đốt phá đã khởi sự vì Nero mong muốn san bằng và tái thiết lại những phần rộng lớn của Rô-ma, dự định lấy tên mình đặt cho thành phố. Người ta cho rằng, một ngọn lửa đúng là thứ mà Hoàng đế đã ra lịnh. Để làm cho sự đổ thừa phải đổi khác đi, Nero đã chỉ ngón tay vào các Cơ Đốc nhân. Tacitus đã viết rằng các môn đồ của Đấng Christ: “bị kết án tử hình với sự tàn bạo rất tinh vi, và Nero đã chế nhạo cười cợt trước mọi đau khổ của họ. Có người đã bị bọc lại bằng nhiều lớp da của các loài dã thú, bị bỏ cho chó ăn thịt; nhiều người khác bị đóng đinh trên những cây thập tự; nhiều người trong số họ bị thiêu sống; nhiều người bị bao lại với thứ không cháy được, bị đưa vào lửa để trở thành những ngọn đuốc cháy suốt cả đêm”. Phi-e-rơ và Phao-lô, theo truyền khẩu, đã có mặt giữa vòng những người tuận đạo.
Nhưng còn gã hoàng đế trẻ tuổi kia? Bốn năm sau, ông ta cũng chết, run rẩy và sợ hãi trong một hầm rượu lạnh lẽo cách Rô-ma bốn dặm trong khi trốn tránh chính quân đội của mình. Khi tìm cách tự tử, ông ta đã nao núng và thất bại cho tới chừng một người bạn đã giúp cho ông ta đâm con dao vào cổ họng của mình.
Nhưng trong vòng một thời gian ngắn, Hội thánh ở Rô-ma đã mạnh lên hơn bao giờ hết, và Đại giáo đường Thánh Phi-e-rơ hôm nay đứng ngay tại chỗ mà những Cơ Đốc nhân đã bị hành quyết tại đấu trường của Nero.
Là kẻ bởi đức tin nhờ quyền phép của Đức Chúa Trời giữ cho, để được sự cứu rỗi gần hiện ra trong kỳ sau rốt! Anh em vui mừng về điều đó, dầu hiện nay anh em vì sự thử thách trăm bề buộc phải buồn bã ít lâu; hầu cho sự thử thách đức tin anh em quí hơn vàng hay hư nát, dầu đã bị thử lửa… (1Phi-e-rơ 1:5-7a).


Sưu Tầm