Lời Kinh Thánh

Chúng nghe vậy, lòng như kim châm, bèn hỏi Phi-e-rơ và các sứ đồ khác rằng: “Hỡi anh em, chúng tôi phải làm chi?” Phi-e-rơ bảo rằng: “Hãy ăn năn, ai nấy phải nhơn danh Jêsus Christ chịu báp-têm, để tội mình được tha, rồi sẽ nhận lãnh sự ban tứ là Thánh Linh . Công vụ 2:37-38

Sunday, July 21, 2013

TÔI SẼ HỚN HỞ


Nạn dịch ở Luân đôn năm 1665 là một nạn dịch rất khủng khiếp. Hầu hết các cửa hàng đều đóng cửa, trẻ mồ côi sống lang thang ngoài đường phố, bậc cha mẹ than khóc, và người chết nhan nhản mỗi ngày. Đến ngày 16 tháng 7 năm 1665, nhà buôn Walter Petherick, một người goá vợ với bốn đứa con, đưa cả gia đình mình đến giáo khu của Hội thánh. Mặt trời chói lọi, dòng sông Thames phẳng lặng. Nhưng tấm lòng của Luân đôn thì buồn đau, còn Hội thánh thì đầy cả người, ảm đạm lắm. Vị Mục sư đọc từ Habacúc 3: “Vì dầu cây vả sẽ không nứt lộc nữa, và sẽ không có trái trên những cây nho; cây ô-li-ve không sanh sản, và chẳng có ruộng nào sanh ra đồ ăn; bầy chiên sẽ bị dứt khỏi ràn, và không có bầy bò trong chuồng nữa. Dầu vậy, tôi sẽ vui mừng trong Đức Giê-hô-va, tôi sẽ hớn hở trong Đức Chúa Trời của sự cứu rỗi tôi”.


Buổi tối hôm ấy, một nỗi kinh khiếp đã phủ lên Petherick. Ông sợ mấy đứa con sẽ ngã chết. Ông gọi chúng đến, cùng đọc Ha-ba-cúc 3, bảo chúng đi ngủ, rồi quì gối cầu nguyện khẫn thiết lần đầu tiên trong nhiều năm tháng. Ông kêu cầu cho từng đứa con, ông nói: “Nếu mấy đứa con của con bị tách rời khỏi con những đứa con trai xinh tốt và các đứa con gái dễ thương là những báu vật mà nàng đã để lại cho con làm sao con vui mừng được trong Chúa chứ?” Ông cứ tiếp tục cầu nguyện trong đau khổ; “Ôi lạy Chúa, xin tha cho nó, xin tha cho nó [con trai]. Ôi lạy Chúa, xin tha cho nó [con gái], xin thương xót nó”.
Khi ông cầu nguyện, ông nhận ra mình đã chễnh mãng không cầu nguyện với Chúa lâu nay. Ông đã quan tâm nhiều đến cây vả, cây ôlive, bầy gia súc và mùa gặt hơn là những vụ việc của Đấng Christ. Ông bật khóc, xưng tội, cứ cầu nguyện không thôi và đã tìm được sự bình an.
Qua năm sau khi Ngọn Lửa thiêu cháy thành Luân đôn, nó đe doạ nhà kho của Petherick chứa tất cả tài sản của gia đình ông. Tuy nhiên, lần nầy không có đau khổ, chỉ có lòng tin cậy nơi ý chỉ của Đức Chúa Trời mà thôi. Về sau ông viết: “Lạy Chúa, Ngài đã đẹp lòng bởi dịch lệ và lửa để chuộc lấy linh hồn con khỏi sự hủy diệt. Ngài đã răn đe con với sự mất mát những món quà chọn lọc nhất hầu cho con biết để tình cảm của lòng mình vào Đấng Ban Cho. Nhưng cây vả không khô héo; cây nho không hư mất; cây ôlive cứ ra trái. Trận dịch không chạm đến bầy con của con; ngọn lửa không hủy diệt tài sản của con. Hãy tiếp lấy những sự biết ơn của tôi tớ Ngài hôm nay và xin giúp đỡ cho người, trọn đời người, biết vui mừng nơi Đức Giê--va”.
 
“Vì dầu cây vả sẽ không nứt lộc nữa, và sẽ không có trái trên những cây nho; cây ô-li-ve không sanh sản, và chẳng có ruộng nào sanh ra đồ ăn; bầy chiên sẽ bị dứt khỏi ràn, và không có bầy bò trong chuồng nữa. Dầu vậy, tôi sẽ vui mừng trong Đức Giê-hô-va, tôi sẽ hớn hở trong Đức Chúa Trời của sự cứu rỗi tôi. Đức Giê-hô-va là Chúa, là sức mạnh của tôi, Ngài làm cho chân tôi giống như chân con hươu, khiến tôi đi trên các nơi cao của mình” (Ha-ba-cúc 3.17-19)

Sưu Tầm