Sáng thế ký 40:14, 23 “Song khi quan được hưởng
lộc lại rồi, xin nhớ đến tôi, làm ơn tâu cùng Pha-ra-ôn về nỗi tôi, và đem tôi
ra khỏi chốn nầy- Đoạn, quan tửu chánh chẳng còn nhớ đến Giô-sép nữa; quên người
đi”.
Lu-ca 23: 42-43 “Đoạn lại nói rằng: Hỡi Jêsus,
khi Ngài đến trong nước mình rồi, xin nhớ lấy tôi! Đức Chúa Jêsus đáp rằng: Quả thật, ta nói cùng
ngươi, hôm nay ngươi sẽ được ở với ta trong nơi Ba-ra-đi”.
Có sự tương phản gấp hai lần trong những phân đoạn
này. Giô-sép yêu cầu quan hầu rượu nhớ đến anh khi quan được phục chức, và anh ấy
đã bị lãng quên; Giô-sép đặt niềm tin vào một con người một lúc và thất vọng.
Mặt khác, kẻ bất lương đang hấp hối trên thập
giá, yêu cầu Chúa trong nỗi đau khổ của mình, trong đức tin: "khi Ngài đến
trong nước mình rồi, xin nhớ lấy tôi! Hãy nhớ tôi”. Và anh ta nhận được câu trả
lời ngay lập tức: "Quả thật, Ta nói cùng ngươi, hôm nay ngươi sẽ được ở với
Ta trong nơi Ba-ra-đi”. Anh ta cũng đặt niềm tin vào một người đàn ông, nhưng
người này là Đấng Mê-si-a, con trai của Đa-vít và cũng là Chúa của Đa-vít, và
do đó anh không thất vọng.
Người đọc sẽ học những bài học quý giá nằm
trong sự tương phản này cho chính mình, nhưng chúng ta hãy chỉ ra một số bài học
rõ ràng nhất. Thứ nhất, thật vô ích khi dự đoán sự giải thoát của Chúa bằng bất
cứ phương tiện nào của con người; thứ hai, đó là "tin cậy nơi Đức
Giê-hô-va còn hơn tin cậy vua chúa" (Thi 118:9); và cuối cùng “và những kẻ
trông cậy ta (Chúa) sẽ chẳng hổ thẹn” (Ê-sai 49:23).